Chương
Tài xế quay đầu rời đi. Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn linh khí phun lên trên núi Bắc Áo, lực tinh thần tỏa ra và thâm nhập vào bên trong.
Một lúc sau, cậu khựng mắt, lực tinh thần liền được thu trở về.
“Được lắm, có thể chặn được khả năng thăm dò của mình!”
Cậu nhếch miệng cười, xua tay với Thượng Quan Liên Nhược.
“Đi thôi, chúng ta vào trong!”
Thượng Quan Liên Nhược gật đầu, đi theo sau Diệp Thiên. Người đàn ông kia thấy hai người Diệp Thiên không hề rời đi mà lại đi đi lại lại trước mặt mình với vẻ ung dung thì nổi giận, định rút súng ra.
“Ầm!”
Hắn vừa định làm vậy thì có một tiếng nổ lớn vang lên. Mười mấy trạm gác trong vòng mét đều đồng loạt sụp đổ, và bị cuốn tung lên như lốc xoáy cuốn.
Hơn trăm người trợn trừng mắt, đứng ngây ra khi thấy cảnh tượng đó. Một lúc lâu sau bọn họ mới bừng tỉnh thì Diệp Thiên và Thượng Quan Liên Nhược đã biến mất dưới chân núi rồi.
Sau trận chiến ở Song Tu Tông, toàn bộ các chiến lực hàng đầu của Ngoại Vực Ma Môn đều bị một người quét sạch, bao gồm cả Lương Huyết Đồ. Tất cả đều chết. Điều đó đồng nghĩa với việc Song Tu Tông đã loại trừ được sự uy hiếp lớn nhất cho chính họ.
Mọi chuyện kết thúc, Thượng Quan Liên Nhược bèn dẫn Diệp Thiên tới Tây Bắc.
Bà ta đi trước, theo như ký ức cũng nhưng cảm ứng từ trên ngọc thạch, họ tìm đường đi trong vùng núi Bắc Áo dài hàng nghìn mét.
Cuối cùng, hai người họ sau khi rẽ rất nhiều khúc ngoặt thì cũng đã tới được vùng đất trung tâm của mạch núi.
Đây là khu vực sâu nhất của núi Bắc Âu, cũng là nơi cổ xưa nhất, hầu như không có ai đặt chân tới khu vực này.
Trên suốt đoạn đường, Diệp Thiên đều cảm nhận được nguồn linh khí của vùng mạch núi này. Thi thoảng có chim muông lướt qua. Sự cảnh giác của họ được tăng lên gấp đôi so với khi nhìn thấy chim muông từ những khu vực khác.
Vùng mạch núi phủ khắp, Thượng Quan Liên Nhược đi tới trước, vừa mới đi được tầm bước thì đột nhiên dừng lại.
Phía trước là một khu rừng rậm rạp. Phóng tầm mắt nhìn thỉ thấy một màu xanh ngợp trời nhưng bà ta có thể cảm nhận được một lớp chướng ngại vô hình đang ngăn cách không gian.
“Đây là…”
Bà ta đưa tay lên tiếp xúc, rõ ràng là có một bức tường bằng ánh sáng vô cùng rắn chắc ngăn cách nhưng mắt thường không thể nhìn thấy được.
Bà ta khẽ co đồng tử, chân khí trong lòng bàn tay trỗi dậy, và phát lực thật mạnh.
“Phá vỡ!”
Một tiếng nổ nặng nề vang lên. Vùng đất trước mặt bà ta và Diệp Thiên chấn động. Khu vực xung quanh cũng rung chuyển, khu rừng phía đối diện rung lắc, vô số chim muông chạy tán loạn.
Đòn tấn công của bà ta đã dùng tới tám phần công lực, thế nhưng bức tường vô hình trước mắt thì không hề hấn gì.
“Không thể nào?”
Bà ta cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Lần trước tới đây mọi thứ đều thông với nhau, lần này tự nhiên lại có thêm một bức tường vô hình.