Cao Thủ Tu Chân

chương 1229

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Đáp án của câu hỏi này tôi đã cho các người không chỉ một lần!”.

“Trên khắp thế giới, không có thế lực nào có thể khiến Diệp Lăng Thiên tôi hạ mình gia nhập!”.

“Trước nay tôi chỉ chiến đấu vì cá nhân tôi, vì đất nước tôi, bảo tôi gia nhập viện trọng tài, cùng các người làm xằng làm bậy, làm mưa làm gió trên thế giới, các người đang nằm mơ giữa ban ngày mà thôi!”.

Ánh mắt sắc bén lạnh lùng của cậu nhìn thẳng về phía mười hai người kia, khóe miệng nhếch lên đường cong quỷ quyệt.

“Không cần dong dài nữa, nếu Jessifer đã thiêu đốt thần hồn, mở ra lối đi không gian cho các người, để các người tề tựu ở nơi đây, sao tôi có thể khiến ông ta thất vọng chứ?”.

Cậu giơ tay lên, khẽ cười khinh bỉ mười hai người nọ.

“Các người cùng lên đi!”.

“Đều là đến để dâng mạng, không ngại người ít hay nhiều!”.

Câu nói này của cậu khiến tất cả mọi người ở đây sững sờ, vẻ mặt chấn động.

Diệp Thiên lại định một mình chiến đấu với mười hai vị Trưởng thẩm phán sao?

Hành động điên cuồng như vậy đúng là khiến người ta kinh hãi.

Không chỉ như vậy, nhìn thái độ và giọng điệu của Diệp Thiên không hề để mười hai người này vào mắt, còn nói bọn họ đều đến để “dâng mạng”, ngông cuồng đến mức nào?

“Diệp Lăng Thiên, xem ra cậu muốn chết rồi!”.

Ánh mắt của Diệm Linh Cơ trở nên lạnh lẽo vô cùng, bà ta đứng trên mây lửa, quần áo cả người lay động, đôi mắt giống như được điêu khắc từ băng.

Điện chủ Thí Thần Điện Douglas đứng ở bên cạnh, áo khoác bay phần phật, nắm đấm thò ra từ trong tay áo, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo nguy hiểm.

Thần Tử Tây Âu Seuss giơ ngang Kiếm Quang Minh trước người, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Chín người khác khí tức ai nấy như vực sâu, vận chuyển chân khí, chỉ cần có cơ hội là đánh một quyền chấn động đất trời, xé xác Diệp Thiên thành từng mảnh vụn.

Câu trả lời của Diệp Thiên đã khiến bọn họ mất hết kiên nhẫn.

“Nhiều lời quá!”.

Diệp Thiên hờ hững nhìn lại, vừa rồi lúc giao đấu với ba người Rivers, cậu đã cảm nhận được linh khí của Bích Huyết Ngọc Diệp Hoa trong dòng suối sắp phun trào.

Một khi linh khí của loại thiên tài địa bảo thế này đạt đến trạng thái bão hòa, hiệu lực và công dụng của nó sẽ giảm đi nhiều. Nếu cậu còn kéo dài thời gian thì sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để hái nó.

Cậu đã không còn thời gian để lãng phí với đám người này nữa, cho dù trước mắt là mười hai vị Trưởng thẩm phán, cậu cũng phải tốc chiến tốc thắng.

“Vù!”.

Vừa dứt lời, không đợi mười hai vị Trưởng thẩm phán ra tay trước, cậu đã hành động.

Cậu di chuyển thân mình, làm dấy lên cơn gió cực mạnh, bay lên khỏi mặt đất, hóa thành ánh sáng xanh lam chọc trời, phóng về phía Trưởng thẩm phán ở trước nhất.

“Hừ!”.

Người ở phía trước nhất mặc áo ngắn tay, lộ ra cơ bắp hai tay màu đồng cổ. Tu vi ông ta còn mạnh hơn ba người Rivers một ít. Nhìn thấy Diệp Thiên chủ động tấn công, ông ta lập tức cười khẩy một tiếng, không lùi không tránh, đánh xuống một quyền.

Ông ta đánh ra một quyền, không khí xuất hiện cả vết nứt. Một dấu nắm tay to hơn mười trượng hiện ra giữa trời, kèm theo uy thế núi Bất Chu đổ sụp, đè xuống vầng sáng màu xanh lam.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio