Chương
Giờ đây La Võng lại nhận thưởng để đối phó với Diệp Thiên, chuyện này chẳng phải có nghĩa là Diệp Thiên đang gặp nguy hiểm sao?
“Chúng ta mau thông báo cho Diệp Thiên đi!”
Cố Trường Bình dứt khoát, kiên quyết thì bỗng bị La Chiến Uyên giữ lại.
“Ông Cố, không cần đi nữa!”
La Chiến Uyên khẽ thở dài: “Lập tức nói cho Lăng Diệp Thiên thì sao chứ?”
“Thủ đoạn của La Võng quỷ dị khác thường, chuyên ám sát, giết người không để lại dấu vết, tới và đi không để lại tung tích, chúng ta căng bản không thể nào biết được hành tung của chúng thì ngăn kiểu gì đây!”
“Giờ thì mọi chuyện đều chỉ có thể trông vào Diệp Thiên thôi, có thể vượt qua kiếp nạn này hay không hoàn toàn dựa vào thực lực của cậu ấy!”
Cố Trường Bình khựng người, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thể phản bác.
Ông ấy có dự cảm, Diệp Thiên ở đâu thì nơi đó chắc chắn sẽ trở thành chiến tranh.
“Diệp Thiên, không được bỏ chạy đâu đấy!”
Xuống khỏi Yến Sơn, Bành Lượng kéo Diệp Thiên và mỉm cười.
Cậu ta vừa nói vừa liếc nhìn Ngụy Thi Thi.
“Tối nay chơi với Diệp Thiên tới bến nên đừng giận nhé!”
Ngụy Thi Thi bụm miệng trộm cười: “Lâu rồi không gặp, hai người đương nhiên phải chơi vui rồi. Ở cạnh cũng thấy vui, sao có thể giận được chứ?”
Đùa nhau chắc! Nếu là người khác, Bành Lượng mà đi bar, còn đòi chơi tới bến thì đương nhiên là cô gái sẽ cảm thấy không vui. Thế nhưng có Diệp Thiên, đừng nói là đi bar, dù có chơi gái thì Ngụy Thi Thi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chỉ cần Bành Lượng có thể nắm được sức mạnh sau Diệp Thiên thì sẽ sung sướng cả đời này.
Diệp Thiên bật cười. Giai đoạn này nếu cậu không nâng cao tu vi thì cũng đang trong quá trình nâng cao tu vi nên đã lâu lắm rồi không được thư giãn.
“Tên nhóc này, muốn tôi uống say thế cơ à?”
Cậu mắng một câu rồi gật đầu hào sảng.
“Vậy hôm nay chúng ta không say không về. Cậu muốn chơi gì tôi sẽ chơi tới cùng với cậu!”
Bành Lượng vừa cười vừa nói sau đó khoác vai Diệp Thiên và bắt xe.
“Diệp Thiên, bên cạnh Hoa Thanh có một quán bar vô cùng nho nhã, thiết kế tinh tế, chúng ta tới đó đi. Tôi cũng quen ông chủ ở đó!”
Trên xe, Bành Lượng đang trưng cầu ý kiến của Diệp Thiên.
“Cậu sắp xếp đi, tôi mời!”
Diệp Thiên khẽ gật đầu khiến Bành Lượng cười khanh khách.
Tới một quán con đường toàn quán bar ở cửa Bắc của Hoa Thanh, Bành Lượng dẫn Ngụy Thi Thi bước vào một quán bar ba tầng lầu. Diệp Thiên thì đi ngay phía sau.
Bên trong toàn là đèn bằng thủy tinh, các vách ngăn cũng là kính cách âm nhập khẩu từ nước ngoài. Cùng với ánh đèn chiếu rọi, âm nhạc nhẹ nhàng thì nơi đây mang tới một cảm giác như đang tham gia một vũ hội.
Mặc dù hôm nay không phải là cuối tuần thì các bàn cũng đã ngồi chật kín người. Phần lớn đều là sinh viên, đâu đâu cũng thấy sức sống của thanh xuân.