Chương
“Cậu Bành!”
Bành Lượng vừa bước vào thì một người đàn ông trung niên trong bộ dạng ông chủ đã lập tức nở nụ cười và bước tới.
“Ông Từ, sắp xếp một bàn yên tĩnh một chút. Tôi và bạn thân hàn huyên chút chuyện cũ!”
Bành Lượng làm ra vẻ sành sỏi, rõ ràng đây không phải là lần đầu cậu ta tới đây.
Ông Từ nghe thấy vậy lập tức đáp lại, dẫn ba người họ vào một phòng kính trên tầng ba. Xung quanh dùng kinh phản quang cách âm với hiệu quả cực tốt. Bọn họ có thể thông qua kính phản quang nhìn ra bên ngoài nhưng bên ngoài thì thật sự không thể nhìn thấy bên trong.
“Cách bố trí này thú vị đấy!”
Diệp Thiên dựa vào sô pha, gật đầu đầy hứng thú.
“Diệp Thiên, tôi nói không sai mà, ở đây thiết kế rất được!”
Bành Lượng cười ha ha, gọi một chai Martin XIII cộng thêm vài món nhậu.
Rượu nhanh chóng được đưa lên, Diệp Thiên và Bành Lượng nâng ly thưởng rượu. Diệu vào người, họ bắt đầu hào hứng hàn huyên truyện cũ.
Ngụy Thi Thi chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh lắng nghe. Nhìn thấy vẻ thân thiết giữa Bành Lượng và Diệp Thiên thì cô ta cảm thấy vui lắm.
Hai người nói hơn một tiếng đồng hồ. Martin dù không phải là rượu mạnh nhưng uống vài chai thì cũng khiến Bành Lượng ngà ngà say.
Đúng lúc này, có một đám người đi lên lầu ba.
Đi đầu là một căp nam nữ trẻ tuổi. Cô gái ăn mặc sang trọng, toàn người cộng lại cũng phải vài trăm nghìn tệ hàng hiệu.
Người đàn ông trông tuấn tú, cao quý, mặc một chiếc áo sơ mi thủ công nhập khẩu từ Italy, trông vô cùng ngạo nghễ và bừng bừng khí thế.
Những người đằng sau đương nhiên là đi theo. Đoàn người tầm mười mấy người trông hết sức nghênh ngang.
Đám đông đi lên lầu, người thanh niên nhìn thấy ba người Diệp Thiên đang ngồi ở lan can kính.
Người này hơi dừng lại ở Diệp Thiên sau đó giống như nhìn không khí rồi lướt qua nhìn Bành Lượng.
Rồi thanh niên đứng trước mặt Bành Lượng và lên tiếng.
“Tiểu Bành, hóa ra cũng ở đây à!”
“Vừa hay, trưởng nhóm của bộ phân sinh viên cũng ở đây để thảo luận vài việc, thiệt thòi cho cậu rồi, cậu và bạn gái tránh ra chỗ khác đi!”
Giọng điệu thanh niên không giấu nổi sự kiêu ngạo với thái độ của bố thiên hạ. Cậu ta nói như ra mệnh lệnh còn Bành Lượng giống như đàn em phải nghe theo.
Bành Lượng quay qua nhìn rồi tái mặt. Rõ ràng là cậu ta có biết người thanh niên này.
Cậu ta vội vàng đứng dậy tỏ vẻ xin lỗi: “Cậu Lâm, ngại quá!”
“Hôm nay tôi gặp người bạn lâu lăm, ở đây hàn huyên chuyện cũ, phiền cậu tìm chỗ khác. Chi phí hôm nay tính cả cho tôi thì thế nào?”
Bành Lượng đứng dậy cười, dường như có vài phần kiêng dè người thanh niên đi đầu kia.
Thái độ khúm núm của Bành Lượng không hề nhận được sự nhún nhường của thanh niên kia. Cậu ta nheo mắt lạnh lùng.
“Tôi kêu cậu nhường chỗ cho tôi, cậu không nghe rõ à?”