Chương
Giống như cậu làm quen với một người bạn mới, người đó bỗng nói với cậu mình là anh em tốt của người giàu nhất thế giới, cậu cũng chỉ cảm thấy hoang đường, nực cười.
Bởi vậy, Bành Lượng mới cần dùng cách của mình để gia nhập giới thượng lưu ở thủ đô, để cuộc sống của mình ở thủ đô dễ thở hơn.
Nhưng cậu ta không ngờ, khi thật sự bước chân vào giới thượng lưu, người trong giới hầu như đều xem cậu ta như trò cười, không hề có địa vị thân phận gì đáng nói.
“Vậy sao?”.
Diệp Thiên uống hết ly rượu, không nói ra suy nghĩ của mình.
Bành Lượng là anh em của cậu, cậu có thể giải quyết mọi thứ, dọn sạch bất cứ chuyện gì cho cậu ta, nhưng cậu sẽ không tự tiện đánh giá, cũng sẽ không can thiệp vào lựa chọn và cách làm của bản thân Bành Lượng.
Có một vài thứ chỉ khi tự mình trải qua thì mới có thể trưởng thành.
“Lâm Thư à?”.
Mặc dù vừa rồi cậu không ra mặt vì Bành Lượng, nhưng cậu đã nhớ kĩ cái tên này.
Cậu không vội dạy dỗ Lâm Thư, bởi vì tối nay còn phải tiếp đãi một vài “chính chủ” khác.
Trên đỉnh một lầu gác cách phố quán Bar nghìn mét, một người đàn ông mặc áo gió màu đen đứng trước gió. Trước mặt hắn, một khẩu súng bắn tỉa Barrett hạng nặng vừa được lắp xong.
Hắn vươn vai, đôi mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo trong bóng tối.
Hắn lấy một băng đạn từ trong rương xách tay ra. Đường kính viên đạn to hơn đạn súng bắn tỉa bình thường, trên bề mặt tỏa ra ánh sáng màu xanh lục, rõ ràng có chứa kịch độc.
“Diệp Lăng Thiên, cậu là võ giả mạnh nhất hiện nay, nhưng làm sao cậu biết được thế giới của sát thủ?”.
“Viên đạn này được chế tạo cho riêng cậu, khẩu súng này cũng được sửa đổi chuyên nghiệp, cộng thêm kỹ thuật bắn súng bách phát bách trúng của “Tay Súng Thần” là tôi, một phát súng là đủ xuyên thủng xe tăng bọc thép”.
“Cho dù cậu tinh thông võ thuật, có Canh khí bảo vệ cơ thể thì đã sao? Số tiền hai tỷ đô này tôi lãnh chắc rồi!”.
Hắn vừa dứt lời, đạn đã lên nòng, mà người nằm trong tầm ngắm của súng bắn tỉa chính là Diệp Thiên.
Ở lầu hai của quán bar, Lâm Thư đang ba hoa khoác lác trong sự tâng bốc của đám đông, nói về hướng đi và công việc trong tương lai của Hội sinh viên trường Đại học Hoa Thanh.
Tuy những người khác không cùng chung suy nghĩ, nhưng vẫn ra vẻ nghiêm túc lắng nghe. Chị Hồng ngồi bên cạnh cậu ta, thỉnh thoảng nịnh nọt vài câu, khiến cậu ta càng cảm thấy lâng lâng, gần như rượu rót vào là cạn ly.
“Lâm Thư!”.
Cô gái thanh cao ở bên cạnh Lâm Thư đột nhiên lên tiếng.
“Không phải cậu nói tối nay cậu Đoạn sẽ đến sao? Bây giờ hơn chín giờ rồi, sao vẫn chưa thấy cậu ấy?”.
Nghe đến hai chữ “cậu Đoạn”, Lâm Thư lập tức tỉnh táo lại, nghiêm túc nói: “Băng Băng, cậu đừng sốt ruột, cậu Đoạn vừa gửi tin nhắn cho tôi, cậu ấy đang trên đường đến rồi”.
Cậu ta vừa nói vừa quan sát dáng người xinh đẹp của cô gái, thầm cảm thấy tiếc nuối.