Chương
Cô gái tên là Đàm Băng Băng, hoa khôi trường Đại học Hoa Thanh, người khiến một kẻ mê gái đẹp như cậu ta thèm rỏ dãi từ lâu, nhưng lại không dám có ý nghĩ nào không hay.
Bởi vì cô ta là người phụ nữ mà “cậu Đoạn” ưng ý.
“Thế à?”.
Đàm Băng Băng khoanh tay trước ngực, khinh thường tất cả mọi người xung quanh, ngay cả Lâm Thư kiểm soát tất cả cũng không thể khiến cô ta ngước mắt nhìn.
Đúng lúc đó, có người đi lên lầu hai, mọi người quay đầu nhìn lại, một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ đắt tiền đang đứng ở lối lên cầu thang.
Cậu ta trông rất đẹp trai, mặc toàn hàng hiệu, chỉ đứng đó thôi đã tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ, ngay cả Lâm Thư cũng không bì kịp.
Nhìn thấy người đến, Lâm Thư lập tức đứng lên.
“Cậu Đoạn, cuối cùng cậu cũng đến rồi, vào đây vào đây!”.
Cậu ta nhường ghế chủ vị của mình ra, đầy nhiệt tình mời thanh niên ngồi.
Thanh niên tỏ vẻ lạnh lùng, xua tay, ngồi xuống bên cạnh Đàm Băng Băng, ôm cô ta vào lòng.
Đàm Băng Băng có danh hiệu là nữ thần núi băng của Hoa Thanh, nhưng không hề kháng cự hành động thân mật của người thanh niên, ngược lại còn dựa sát vào người cậu ta, dáng vẻ dựa dẫm.
“Mọi người, xin giới thiệu với mọi người”.
Lâm Thư chìa tay về phía thanh niên, giọng điệu cung kính.
“Đây là cậu Đoạn mà tôi từng nhắc tới với mọi người, Mộ Dung Đoạn, đến từ nhà Mộ Dung ở Trung Hải!”.
Thanh niên đó chính là Mộ Dung Đoạn!
Mọi người nghe vậy đều biến sắc, đồng loạt nâng ly đứng dậy, kính rượu chào hỏi cậu Đoạn.
Mộ Dung Đoạn nghênh ngang ngồi đó, không đứng dậy, trước sự kính rượu của mọi người cũng chỉ nhấp miệng mang tính tượng trưng, rõ ràng tự cho mình cao hơn người khác.
Mặc dù thái độ của Mộ Dung Đoạn kênh kiệu, nhưng người ở đây lại không dám có ý kiến gì, ngược lại ai nấy đều tươi cười với cậu ta.
Nhà Mộ Dung ở Trung Hải, bối cảnh thân phận như vậy giống như một ngọn núi lớn chặn trong lòng mọi người.
Bọn họ đối mặt với Mộ Dung Đoạn giống như đối mặt với những nhân vật quan trọng thế hệ thứ ba của bốn gia tộc lớn ở thủ đô như Hoa Lộng Ảnh, Diệp Tinh, ai dám có nửa phần bất kính?
“Người của nhà Mộ Dung!”.
Ngay cả chị Hồng đã quen với những trường hợp lớn, giờ phút này cũng chấn động trong lòng. Mặc dù cô ta ở thủ đô, nhưng danh tiếng của nhà Mộ Dung ở Trung Hải vẫn như sấm đánh bên tai.
Cô ta đứng lên, cúi đầu khom lưng trước Mộ Dung Đoạn.
“Xin chào cậu Đoạn, tôi là Liễu Yên Hồng, là một trong những cổ đông của quán bar này. Hôm nay cậu có thể ghé thăm quán bar này đúng là vinh dự cho tôi, tôi mời cậu ly rượu này!”.
Mộ Dung Đoạn đã chú ý tới cô nàng nóng bỏng này từ lâu, trong mắt cậu ta chứa đầy sự cợt nhả và dục vọng, lần này mới thật sự uống hết ly rượu.
Lâm Thư giới thiệu mọi người xong, cười nịnh Mộ Dung Đoạn, thận trọng hỏi.
“Cậu Đoạn, về phía cậu Khương, không biết cậu…”.