Chương
Mộ Dung Đoạn hưởng thụ gái đẹp trong lòng, gương mặt lạnh lùng nói: “Chuyện tôi đã hứa chưa bao giờ nuốt lời!”.
“Tôi đã đánh tiếng với Khương Long Hoa, lần này Hội sinh viên trường Hoa Thanh tổ chức hoạt động, Khương Minh sẽ dốc hết sức tài trợ, phương diện tiền bạc sẽ do Khương Minh phụ trách toàn bộ”.
Nghe vậy, mọi người đều lộ ra vẻ mặt vui mừng. Lần này, Hội sinh viên trường Hoa Thanh bọn họ tổ chức một cuộc thi, cần kêu gọi nhiều nhà tài trợ, mà ở thủ đô này, Khương Minh chắc chắn là Hiệp hội thương mại có tiếng nhất.
Được sự tài trợ của Khương Minh sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho việc tiến hành và tuyên truyền hoạt động thi đua lần này. Nếu vậy, danh dự và sức ảnh hưởng của Lâm Thư ở trường Hoa Thanh sẽ được nâng cao, ngay cả lãnh đạo trường cũng phải để mắt đến.
“Cảm ơn cậu Đoạn, tôi cạn ly này!”.
Lâm Thư nâng ly uống cạn, Mộ Dung Đoạn chỉ gật đầu, thái độ rất tùy ý.
Mọi người lại ngồi xuống, trò chuyện với nhau, một người trong số họ đột nhiên lên tiếng: “Cậu Lâm, trong lần họp mặt trước kia, cậu từng kể rằng đã nhìn thấy thần tiên đánh nhau ở Trung Hoa Các phải không?”.
“Sau đó cậu cũng không kể lại chuyện này nữa, hôm nay khó khăn lắm mọi người đều có mặt ở đây, cậu kể nghe đi!”.
Lâm Thư nghe vậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Chuyện này tôi không đùa mọi người đâu. Tối hôm đó, tuy tôi có uống ít rượu đi ngang qua Trung Hoa Các, nhưng tôi thật sự nhìn thấy hai người đánh nhau kịch liệt ở trên trời!”.
“Cảnh tượng đó còn khoa trương hơn cả phim võ hiệp, lúc đó tôi cảm thấy trời đất lung lay, kính chống đạn của Trung Hoa Các cũng bị rơi vỡ đầy đất!”.
“Tôi không nhìn rõ mặt hai người họ, chỉ nhìn thấy hai bóng người một xanh một trắng bay qua lại trên trời…”.
Cậu ta đã ngà ngà say, hoàn toàn mở máy nói, hớn hở kể lại. Những gì cậu ta mô tả đương nhiên là cảnh chiến đấu của Diệp Thiên và Trương Chí Lăng ở bầu trời phía trên Trung Hoa Các hơn một tháng trước.
Mọi người nghe say sưa, nhưng hầu hết chỉ xem như đang nghe kể chuyện. Tuy chị Hồng và Đàm Băng Băng không tỏ vẻ gì, nhưng lại khịt mũi, không hề tin.
Ở xã hội hiện đại, sao có thể tồn tại siêu nhân bay lên trời, chui xuống đất gì đó chứ?
Chỉ có Mộ Dung Đoạn ôm tâm trạng buồn bực uống rượu, ánh mắt càng lúc càng tối sầm.
Chị Hồng ngồi cùng đám người Mộ Dung Đoạn mười phút, sau đó mới mượn cớ đứng dậy, đến quầy bar pha chế một ly rượu cocktail rồi đi thẳng lên lầu ba.
“Cậu Bành, thật ngại quá!”.
Cô ta lên tiếng, hơi cúi người trước ba người nhóm Diệp Thiên.
“Vừa rồi các cậu và cậu Lâm có chút chuyện không vui, nhưng đến quán bar uống rượu là để thư giãn, hi vọng các cậu đừng để trong lòng. Ly này là “Tình Duyên Hương Cỏ” tôi đặc biệt pha chế, tặng cho các cậu, hi vọng hôm nay các cậu chơi vui vẻ”.
Cô ta đặt ly cocktail lên bàn, cười thật tươi, khiến đám Bành Lượng kinh ngạc.
“Chị Hồng, chị khách sáo quá!”.
Liễu Yên Hồng tóc dài xõa ngang vai, mỉm cười, liếc sang Diệp Thiên ở bên cạnh, nhưng lại phát hiện cậu vẫn thờ ơ, ngồi yên như tượng đá.