Chương
Cậu ta vừa nói chuyện với nhân viên sân bay bằng phần mềm phiên dịch kém chất lượng, có cảm giác đối phương rất kính nghiệp, nói hết một lượt về điểm du lịch nổi tiếng và những điều cần lưu ý của nước Yisa, còn tỏ ý chào mừng họ.
“Đúng thế, xem ra lần này đến Yisa cũng không tệ”.
Lí Phong và Vương Triều Hải nhìn nhau nói hùa theo.
Đúng lúc này, Ngô Lễ Phương và hai chị em bỗng thốt lên.
“Bên kia có phải là Kỷ Nhược Tuyết không?”
Mọi người nhìn theo hướng họ chỉ, chỉ thấy một nhóm người cầm biển quảng cáo đứng ở lối ra vào sân bay vẫy tay rất nhiệt tình hình như đang đón một người có tầm ảnh hưởng lớn nào đó.
Trên biển quảng cáo của họ viết ba chữ “Kỷ Nhược Tuyết” bằng tiếng Trung xiên xiên vẹo vẹo.
Trong đám đông ở phía trước họ, một cô gái đeo kính râm, mặc một bộ mùa hạ khá mát mẻ sải bước đi đến, vừa xinh đẹp vừa cao quý.
Cô ấy mỉm cười vẫy tay với mọi người khiến đám người đến đón ở sân bay đó càng điên cuồng hơn, đồng loạt hô “Kỷ Nhược Tuyết”.
Diệp Thiên nghiêng đầu sang nhìn, mặc dù cách vài trăm mét nhưng cậu vẫn có thể nhận ra Kỷ Nhược Tuyết.
Đã mấy tháng không gặp, vẻ ưu phiền và tang thương vốn có trên người cô ấy đã không còn nữa, ngược lại có thêm vài phần sức sống, cả người đều như phát sáng, có dáng vẻ rất hưởng thụ cuộc sống.
“Đúng là Kỷ Nhược Tuyết này! Wow, gần đây cô ấy vừa tham gia lễ giao giải, giành được giải thưởng “Ca khúc xuất sắc nhất” với ca khúc chủ đề “Thủy Trung Vũ” của phim “Hoàng hậu của tôi”, giờ đã trở thành nữ ca sĩ hạng A quốc tế”.
“Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?”
Ba người Ngô Lễ Phương vô cùng thích Kỷ Nhược Tuyết, là fan trung thành của Kỷ Nhược Tuyết, bây giờ nhìn thấy thần tượng đứng cách mình chỉ vài trăm mét, làm gì quan tâm nhiều đến thế, ba người bèn chạy một mạch đến chỗ kia.
Lí Phong và Vương Triều Hải cũng có thói quen theo đuổi thần tượng, bầu không khí giữa hai người tăng lên, nhanh chân đuổi theo, chỉ có mấy người Diệp Thiên và Tề Văn Long còn đứng ở chỗ cũ.
Tề Văn Long nhìn Diệp Thiên hỏi: “Đại ca, gần như bài hát nào của Kỷ Nhược Tuyết tôi đều nghe cả, hiếm khi gặp được cô ấy ở Yisa, chúng ta qua đó góp vui nhé?”
Diệp Thiên lạnh nhạt xua tay: “Các cậu đi đi, tôi đợi các cậu ở cổng sân bay”.
Cậu không định sang đó, Kỷ Nhược Tuyết chẳng qua là một hành khách trong cuộc đời cậu mà thôi, cậu thậm chí không được xem là bạn với Kỷ Nhược Tuyết nữa.
Sau khi tạm biệt ở Lư Thành, cậu đã hẹn với Kỷ Nhược Tuyết thời gian ba năm, trong vòng ba năm không ai được đi tìm người kia, mọi thứ tùy duyên.
Hiện giờ mới qua có mấy tháng, cậu không muốn Kỷ Nhược Tuyết gặp cậu rồi lại rung động.
Cậu nhìn hai vệ sĩ nữ bên cạnh Kỷ Nhược Tuyết, tu vi của hai người này không mạnh, chỉ mới trên dưới võ sư nhưng công pháp họ luyện lại khiến Diệp Thiên hơi bất ngờ.
Thứ họ luyện là Phệ Thiên Luyện Khí Quyết mà Diệp Thiên truyền vào Nam Long Nhận.
Nhưng Diệp Thiên không để ý đến bên này quá lâu, chỉ nhìn lướt qua rồi sải bước đi về phía sảnh lớn sân bay cùng Đàm Băng Băng.
Kỷ Nhược Tuyết nở nụ cười ngọt ngào, đáp lại sự nhiệt tình của fans, còn rút thăm vài fans may mắn để ký tên khiến fans quanh đó reo hò thích thú.