Chương
Cô ấy vô tình nghiêng đầu sang vừa lúc nhìn thấy bóng lưng rời đi của Diệp Thiên và Đàm Băng Băng cách đó vài trăm mét, cô ấy khẽ ngưng lại.
“Sao bóng lưng đó lại giống anh ấy thế nhỉ?”
Trái tim cô ấy khẽ run lên, vẫn chưa kịp nhìn rõ thì Diệp Thiên và Đàm Băng Băng đã đi mất ở lối vào.
Một lúc sau cô ấy mới nở nụ cười rồi quay đầu lại.
“Chắc chắn là do mình nhớ anh ấy quá”.
Chỉ mới mấy tháng sau khi tách ra với Diệp Thiên, nhưng cô ấy lại cảm thấy dài đằng đẵng như đã qua mấy thế kỷ.
Từ khi biết Diệp Thiên còn sống, nỗi cô tịch và đau khổ trong lòng cô ấy đã biến mất, chỉ còn lại niềm mong đợi được gặp lại.
Cho dù cực kỳ nhớ Diệp Thiên nhưng cô ấy chưa từng chủ động đi tìm Diệp Thiên, vì cô ấy biết chỉ cần trải qua hết ba năm, Diệp Thiên chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa.
“Hừ, muốn lấy ba năm ra để làm tình cảm của tôi với anh nhạt đi à, anh xem thường tôi quá, tên đầu gỗ xấu xa”.
Nhìn thấy bóng lưng “tương tự” Diệp Thiên, cô ấy lại nhớ đến vẻ lạnh nhạt của Diệp Thiên, khóe môi cong lên.
Tất nhiên cô ấy biết tại sao Diệp Thiên lại đưa cho hẹn ước ba năm.
Sau khi tạm biệt fans, cô ấy vung nắm đấm, năm ngón tay hơi siết lại.
“Đầu gỗ, anh đợi đó đi, ba năm sau đến khi tôi đứng trước mặt anh lần nữa, tôi sẽ khiến anh không thể vứt bỏ được tôi”.
Ngoài phòng khách của sân bay, Diệp Thiên đứng đó, đội ngược chiếc mũ lưỡi trai bình thường, mặc bộ đồ thể thao, giống hệt một chàng trai hip-hop.
Đàm Băng Băng mặc thời trang mát mẻ mùa hè, mảnh mai yêu kiều, dịu dàng đứng bên cạnh cậu. Những người khác đều chạy đến góp vui bên Kỷ Nhược Tuyết, chỉ có hai người họ đi ra ngoài trước.
“Chủ nhân, Ẩn Giả có thể đang ẩn nấp trong bóng tối, có thể ám sát cậu bất cứ lúc nào, cậu có cần giữ khoảng cách với những người bạn của cậu không?”.
Nghĩ đến Ẩn Giả đột nhiên xuất hiện trên máy bay hôm nay, Đàm Băng Băng bỗng lên tiếng hỏi.
“Không cần!”.
Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu: “Mặc dù tôi chỉ gặp Ẩn Giả một lần, nhưng chỉ một lần đó thôi, tôi đã hiểu rõ tính cách của ông ta”.
“Tu vi của ông ta mạnh hơn Huyết Ma rất nhiều, đến cảnh giới của ông ta, giết người không còn khiến ông ta cảm thấy hứng thú nữa”.
“Ông ta chỉ muốn tìm đối thủ có thực lực tương đương, chứng đạo võ thuật cho ông ta”.
“Mà tôi chính là đối thủ mà ông ta lựa chọn!”.
Diệp Thiên ngước mắt nhìn mặt trời, đối diện với tia sáng gay gắt.
“Tu vi của ông ta hiện nay chỉ còn cách vương cấp một bước, ông ta cần tôi làm bàn đạp để tiến được bước cuối cùng đó!”.
“Mục tiêu của ông ta chỉ là tôi, sẽ không làm bị thương đến người nào khác ở bên cạnh”.
Đàm Băng Băng nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ tự tin vô cùng chắc chắn trên mặt Diệp Thiên, âm thầm kích động.
Người đàn ông này đúng là người mạnh nhất trong số những người cô ta gặp bao nhiêu năm nay, không ai hơn được. Dù là thiên phú tài hoa, hay tâm tư tài trí đều hơn xa người thường.