Chương
“Đúng thế!”, người bí ẩn nghiêng giọng nói: “Bây giờ tôi chỉ còn nửa bước nữa là đạt đến vương cấp, ‘lĩnh vực Hắc Ám” này là vùng không hoàn hảo nhất trong hai lĩnh vực mà tôi lĩnh hội, nhưng muốn trói chặt cậu lại cũng dễ như trở bàn tay”.
“Bây giờ cậu không cảm nhận được phương hướng, còn đánh đấm gì với tôi được nữa?”
“Diệp Lăng Thiên, tôi thắng cuộc đánh cược giữa tôi và cậu”.
Lòng Đàm Băng Băng chùng xuống.
Huyết Ma từng là đại năng cường giả cấp thế giới hung bạo, tàn nhẫn nhất mà cô ta từng gặp, nhưng dù là Huyết Ma cũng chưa từng khiến cô ta cảm thấy sợ hãi như lúc này.
Cuối cùng cô ta cũng biết thế nào là “vương cấp”, chỉ riêng “lĩnh vực” huyền diệu này thôi cũng đã vượt xa sự hiểu biết của cô ta, lật tay một cái ngưng tụ cả thế giới, lấy bản thân làm vật chủ, điều này đáng sợ đến mức nào?
Sự tồn tại này ngoại trừ cùng là vương cấp với nhau, nếu không làm sao có thể địch lại được?
Đúng lúc này, Diệp Thiên bỗng buông tay cô ta ra.
“Chủ nhân?”
Không nhìn thấy mặt Diệp Thiên khiến cô ta càng cảm thấy căng thẳng, nhưng giọng Diệp Thiên lại vang lên.
“Churchill, ông nghĩ giết tôi chết trong ‘lĩnh vực’ của ông là ông thắng tôi sao?”
“Tôi nghĩ lĩnh vực của vương gì đó cũng chỉ là chút cửa ải phải vượt qua thôi”.
Diệp Thiên vừa dứt lời, Đàm Băng Băng chỉ cảm thấy trước mặt có một cơn gió nổi lên, chút ánh sáng màu xanh lóe lên trong bóng tối. Cho dù xung quanh đối đến mức này cũng không thể đè ép được nó.
Giọng nói như xé toạc không khí vang lên, ánh sáng màu xanh cắt ngang quét qua bóng tối tách nó thành hai phần.
Cơ thể Diệp Thiên cũng theo đó đấm một cú vào chỗ bóng tối phía trước.
“Ầm!”
Cú đấm mạnh mẽ như rồng nổi giận bay bổng lao ra, thấp thoáng còn thấy một hình rồng.
“Ầm ầm ầm!”
Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên, có một tiếng rung dữ dội trong không khí, những nơi nắm đấm đó đi qua đều vang lên tiếng kinh ngạc của Churchill.
“Thế mà cậu lại có thể phát hiện ra tôi?”
Đàm Băng băng chỉ có thể nhìn thấy màn đêm và ánh sáng xanh đang đối chọi với nhau, còn bóng tối đó lại nhanh chóng lùi về sau trong lần giao nhau này.
“Ông nghĩ dịch chuyển mình bằng sức mạnh không gian trong ‘lĩnh vực’ đó thì tôi không tìm được vị trí của ông à?”
“Sự kiên nhẫn của tôi là thứ ông có thể tưởng tượng được sao?”
Diệp Thiên khinh thường, sau đó cách không khí đánh ra một cú.
Trong bóng tối vô tận này, mỗi cú đấm cậu vung ra gần như có thể biết rõ động tác phương hướng của Churchill, màn sương đen điên cuồng lóe lên trong “lĩnh vực Hắc Ám” này, liên tục lùi về sau.
“Hay cho Diệp Lăng Thiên”.
Cho dù màn sương đen đó ẩn đi ở vị trí nào thì Diệp Thiên cũng có thể tìm được vị trí đó chỉ trong một cú đấm. Cuối cùng lúc Diệp Thiên đánh ra chiêu thứ mười, màn sương đen đó đã hoàn toàn biến mất, chìm trong bóng tối vô tận.