Chương
“Diệp Lăng Thiên, cậu không hổ là cường giả đương thời giết được Huyết Ma, danh tiếng người đứng đầu trong lịch sử bảng xếp hạng sức chiến đấu thế giới quả là không thể không công nhận”.
Diệp Thiên không ra tay, giọng người bí ẩn trong bóng tôi lại ngày càng xa.
“Hôm nay đến đây thôi, trò chơi giữa chúng ta mới vừa bắt đầu”.
Đến cuối cùng, giọng người bí ẩn đã xa dần, bóng tối xung quanh cũng biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, ánh sáng lại quay về, Diệp Thiên và Đàm Băng Băng lại đứng trước trang viên chất thải đó.
“Chủ nhân, người bí ẩn đi rồi à?”
Đàm Băng Băng như vừa tỉnh mộng nói nói với Diệp Thiên.
Theo lý thì lần này người bí ẩn ra mặt tức là muốn quyết đấu một trận với Diệp Thiên, nhưng người bí ẩn chẳng qua chỉ là sau khi phát động “lĩnh vực” của mình thì lại rời đi khiến cô ta không thể hiểu.
“Không hổ là vua của sát thủ, thú vị đấy”.
Diệp Thiên nhếch môi, đáp: “Việc giết người với người bí ẩn thì từng là nghề của ông ta, nhưng cũng xem như là thú vui giải thích trong đó của ông ta”.
“Thứ mà ông ta hưởng thụ không phải là cảm giác sảng khoái khi giết được mục tiêu mà là quá trình trước đó khiến đối phương cảm thấy áp lực cực lớn như mèo đang vờn chuột”.
Nói hết lời này, trong mắt Diệp Thiên hiện lên tia sát khí.
“Churchill, tôi giết chắc rồi”.
“Lần sau xuất hiện sẽ là ngày chết của ông ta”.
Bên trên giáo đường cao nhất thành phố Thánh – Yellen, một bóng người lướt qua không trung, giống như đại bàng giương cánh đáp xuống tòa tháp đồng hồ, đó chính là Ẩn Giả.
Áo khoác đen trên người ông ta tung bay theo chiều gió, khuôn mặt điển trai, hai tay chắp sau lưng, rủ mắt nhìn xuống thành phố đã từng run rẩy vì ông ta.
Năm đó tại Thánh thành Yellen, các cao thủ đồng loạt nổi dậy, rất nhiều gia tộc lớn tranh đấu giành giật, nhưng cuối cùng ông ta đã trở thành truyền kỳ, dẫn dắt gia tộc Churchill bước lên đỉnh cao.
Một lát sau, ông ta nâng cánh tay phải lên, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu ấn nắm đấm còn lấp lóe ánh sáng xanh lam phía trên khuỷu tay ông ta, mà cả cánh tay vẫn đang khẽ run rẩy.
“Sức mạnh thật đáng sợ, rốt cuộc Diệp Lăng Thiên tu luyện ra sức mạnh Thần Ma này như thế nào?”
Vừa rồi ông ta đón đỡ tất cả chín cú đấm của Diệp Thiên, ở cú đấm thứ mười, ông ta không lựa chọn cứng đối cứng nữa, mà mượn lực trong cú đấm của Diệp Thiên rồi lùi về phía sau rời đi, nhưng dù như thế nào, lúc này khí huyết trong cơ thể ông ta cũng đang cuộn trào, cực kỳ khó chịu.
Nhất là cú đấm cuối cùng, mặc dù ông ta mượn lực lui lại, nhưng sức mạnh trong cú đấm của Diệp Thiên lại giống như giòi trong xương, quấn lên cánh tay, khiến cho toàn bộ cánh tay tê rần.
“Mỗi cú đấm cậu tung ra đều mang theo sức mạnh khổng lồ của núi non biển cả, khí thế phồn thịnh, lẫm liệt hào hùng. Sức mạnh như vậy, hoàn toàn có thể ganh đua với những lão quái vật đã ở ẩn, viện trọng tài và La Võng đều bại dưới tay cậu, quả thật không oan!”
Ông ta thầm cảm khái, lần đầu tiên giữa hai đầu lông mày xuất hiện vẻ kiêng kị.
Ông ta cách vương cấp chỉ còn nửa bước, cũng coi như đã bước một chân vào ngưỡng cửa vương cấp, có đầy đủ tư chất trở thành một vương cấp, sáng lập ra ‘lĩnh vực’ của riêng mình.
Theo lý mà nói, ở bên trong lĩnh vực, ngoại trừ vương cấp mạnh hơn ông ta, tuyệt đối không thể có người nào có thể chống lại ông ta.