Chương
“A!
Thân hình Kỷ Nhược Tuyết cuộn tròn bay lên trên không, cô ấy bất lực huơ tay, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Chuyện xảy ra bất ngờ khiến mọi người hoảng hốt, ngơ ngác nhìn theo, đây vốn là trận chiến của Diệp Thiên với những cao thủ thần bí kia, sao lại kéo theo cả Kỷ Nhược Tuyết?
‘Hừ!”
Đàm Băng Băng hừ lạnh một tiếng, cô ta biết Kỷ Nhược Tuyết và Diệp Thiên có chút tình cảm, đương nhiên cũng muốn ra tay trợ giúp.
Nhưng cô ta vừa tiến lên một bước thì một bức tường sức mạnh tinh thần lại chắn ngang đến, cô ta đánh mạnh một chưởng, đánh thẳng vào bức tường khí vô hình đang chặn lại, lực tương phản khiến cô ta bị đánh bật ra sau, Kỷ Nhược Tuyết đã bị ông lão bắt được trong tay.
ồng lão bắt giữ Kỷ Nhược Tuyết, sau đó đưa mắt ra hiệu ba người còn lại, tựa như muốn nói thành công. Ba người đồng thời quay người trở về, đưa theo Kỷ Nhược Tuyết chạy về chân trời phía xa.
“Kẻ vô đạo, nếu muốn cứu cô ta thì lên đây đi!”
Ồng già bắt Kỷ Nhược Tuyết lạnh lùng cười với Diệp Thiên, đã chạy nhanh về phía trước.
“Thì ra chó của giáo triều lại đê tiện như vậy sao?”
Những người mà Diệp Thiên giao đấu từ trước đến nay đều là những cao thủ hàng đầu trên thế giới, những người này đều coi khinh việc ra tay với người bình thường, nên cậu cũng không đề phòng.
Mà bốn ông lão này đều là đại sức sức mạnh tinh thần, đối với cảm ứng dao động nội tâm và tinh thần của người khác đều vô cùng hiểu rõ. Mặc dù bọn họ chiến đấu với Diệp Thiên trên không, nhưng Diệp Thiên đánh một đòn đã khiến bốn người họ đều lùi lại, bọn họ dĩ nhiên biết thực lực của Diệp Thiên, bọn họ sẽ khó thắng nếu dựa vào thực lực bản thân.
Bên dưới người người đông đúc, bọn họ chia sức mạnh tinh thần để quan sát, vừa nhìn đã thấu rõ tình cảm Kỷ Nhược Tuyết dành cho Diệp Thiên, đã kết luận Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết có quan hệ không tệ, lúc này mới bắt cô ấy làm mồi nhử dụ dỗ Diệp Thiên.
Bọn họ là người chấp pháp của giáo triều, sẽ không từ thủ đoạn quang minh hay đê tiện, thứ bọn họ cần, thì sẽ không tiếc giá nào để trừng trị kẻ vô đạo.
Nhìn bốn người bay về phía trước, cùng với tiếng thét thất thanh của Kỷ Nhược Tuyết, ánh mắt Diệp Thiên hoàn toàn u ám, lần đầu tiên cảm nhận được sát ý vô hạn đang dao động.
Cậu giẫm một chân, một tiếng tiếng sấm rền vang lên, tốc độ so với bốn người còn nhanh hơn gấp bội, đuối theo phía sau bốn người.
Trong không trung, một sợi chỉ nhỏ nhẹ nhàng bay phấp phới, vốn đang ra sức tiến lên trước, bỗng nhiên thân hình chert dừng lại, một quyền đánh ra phía trước.
“Ầm!
Tiếng động rền vang, Diệp Thiên giẫm một bước ra sau, không gian phía trước nổ tung vô số điểm sáng.
Ánh mắt cậu nghiêm trọng, nhìn chằm chằm đám mây đen phía trước, bóng dáng Kỷ Nhược Tuyết bay lên không, ông lão bắt giữ cô ấy chợt dừng lại, ba người khác cũng đột nhiên quay đầu lại.
Động tác của bốn người liền mạch, giống như một thể đồng tâm, bốn dấu tay đồng thời ngưng tụ, chưởng tay mỗi một người đều có một luồng thánh quang bay ra, sau đó kết hợp lại tạo thành trận pháp sức mạnh tinh thần hình tứ giác, nhốt Kỷ Nhược Tuyết bên trong.
Một người bình thường như Kỷ Nhược Tuyết chưa từng gặp phải tình huống như vậy bao giờ, cô ấy bất lực nhìn Diệp Thiên vội chạy đến, lúc này cũng chỉ có Diệp Thiên mới là hy vọng duy nhất của cô ấy.
Diệp Thiên cẩn thận cảm nhận, cậu biết trận pháp này chính là do sức mạnh tinh thần của bốn người kết thành, bất kỳ một sợi dây nào cũng có thể xuyên qua đầu Kỷ Nhược Tuyết, chỉ cần họ muốn thì thần trí Kỷ Nhược Tuyết sẽ bị mất sạch, hoàn toàn trở thành người tàn tật.