Chương
Kỷ Nhược Tuyết mở bừng mắt, gương mặt có chút vui mừng lại nghi hoặc.
Đột nhiên cô ấy nhớ lại, khi cô bị mù sống nương tựa với Diệp Thiên ở nơi hoang vu, Diệp Thiên cũng đã từng nói, bây giờ cậu chính là mắt của cô.
Không ngờ, Diệp Thiên chưa từng quên câu nói này, khiến cô vui mừng bật khóc.
“Đầu gổ!”
Cô ấy yếu ớt gọi một tiếng, nước mắt lại tràn mi rơi xuống.
“Kẻ vô đạo, khẩu khí cậu lớn đấy!”
Người chấp pháp lạnh lùng cười: “Cả người cô ta đã bị sức mạnh tinh thần bốn anh em chúng ta bao vây, chỉ cần một suy nghĩ cũng có thể nghiền nát cô ta, chết ngay tức khắc, không muốn cô ta chết, cho dù tu vi sức mạnh tinh thần của cậu mạnh hơn chúng tôi nhưng chắc chắn không làm được!”
Bốn người nói xong, cùng lúc vận động sức mạnh tinh thần, chia thân xác Kỷ Nhược Tuyết thành bốn bộ phận, định xé rách từ trong ra phía ngoài.
“Vậy sao?”
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này, Diệp Thiên chợt nhếch miệng, hai mắt lóe sáng thần mang.
Trong thoáng chốc, cậu giống như di chuyển trong chớp mắt, thân hình đột nhiên xuất hiện chính giữa trong trận pháp sức mạnh tinh thần. Một luồng sức mạnh tinh thần tràn ra bao phủ Kỷ Nhược Tuyết, sau đó bốn người hoảng sợ phát hiện, sức mạnh tinh thần của bọn họ khống chế Kỷ Nhược Tuyết đã bị một luồng sức mạnh tinh thần mạnh hơn xé nát.
Bốn người kinh sợ, sức mạnh tinh thần của bọn họ đã tầng tầng lớp lớp bao vây Kỷ Nhược Tuyết, chỉ cần dùng suy nghĩ là có thế nghiền nát Kỷ Nhược Tuyết vỡ vụn, hương tiêu ngọc nát.
Với tu vi sức mạnh tinh thần của bọn họ, dù ở trạng thái thả lỏng tuyệt đối cũng rất khó phá vỡ trận pháp sức mạnh tinh thần của bọn để cứu Kỷ Nhược Tuyết, chỉ có cao thủ có tu vi sức mạnh tinh thần gần như đạt đến cảnh giới phá nguyên, mới có thế làm được đến bước này.
Nhưng lúc này, trận pháp sức mạnh tinh thần của bốn người họ không chỉ bị phá bỏ, mà còn bị một luồng sức mạnh tinh thần mạnh liệt kéo ra phía ngoài, liên tuc thất bai.
Trong trận pháp, Diệp Thiên hai mắt nhìn thẳng Kỷ Nhược Tuyết, cuối cùng cũng có chút sự dịu dàng hiếm thấy.
“Tôi từng nói, trước mặt tôi không ai có thể giết cô!”
Cậu ngẩng đầu, liếc nhìn bốn người chấp pháp ở xung quanh, ánh mắt rét lạnh, giọng điệu u ám.
“Hôm nay, trên bầu trời Yellen, tôi đưa cô đi chiến đấu khắp thiên hạ!”
Hai mắt Diệp Thiên sáng bừng, vẻ mặt ngời ngời, sắc mặt của bốn chấp pháp cũng trở nên u ám, thấp giọng nói.
“Tôi thừa nhận rằng sức mạnh tinh thần của cậu mạnh hơn bọn tôi, nhưng tiếc là cậu đã bước vào trong trận pháp sức mạnh tinh thần của chúng tôi”.
Ồng ta đắc ý cong môi, nụ cười ngày càng trở nên đáng sợ.
“Mặc dù tu vi sức mạnh tin thần của cậu mạnh hơn bọn tôi nhưng vẫn có hạn, chỉ cần sức mạnh tinh thần của cậu chưa từng đạt đến cảnh giới phá nguyên thì không thể sống sót trong trận pháp sức mạnh tinh thần của bốn người chúng tôi”.
“Hừ, chỉ dựa vào các ông mà giết được tôi sao?”, vừa dứt lời, sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao phủ quanh người Kỷ Nhược Tuyết bỗng tăng lên, đánh bật sức mạnh tinh thần của bốn vị chấp pháp, sau đó kéo Kỷ Nhược Tuyết về phía mình.
“Hừ, muốn cứu người? Nằm mơ đi”.