Chương
ông ta quay sang Kỷ Nhược Tuyết, ánh mắt thờ ơ với mạng sống: “Tôi không thích giết kẻ vô tội, muốn trách thì trách cô có quan hệ với kẻ vô đạo này đi!”
“Nếu muốn sống thì tự cô bảo cậu ta vào trong trận cứu cô đi!”
Ồng ta nói như vậy đều là cố ý cả, trận pháp ngưng tụ từ sức mạnh tinh thần của bọn họ, so với trận pháp thông thường mà nói chắc chắn kinh khủng hơn gấp mười, có thể phong tỏa hoàn toàn cao thủ sức mạnh tinh thần có tu vi mạnh hơn bọn họ cả một cảnh giới, khiến sức mạnh tinh thần không thể phát huy công hiệu, sau đó bị sức mạnh tinh thần của bọn họ tác động, chi phối.
Bọn họ bắt giữ Kỷ Nhược Tuyết, cũng là vì mục đích này, chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể quét sạch kẻ vô đạo có tu vi mạnh hơn bọn họ là Diệp Thiên đây.
Cảm giác quanh người đã bị trói buộc hoàn toàn, ngay cả tinh thần dường như cũng bị người khống chế, đau nhức đến từ tinh thần khiến Kỷ Nhược Tuyết nhăn mặt.
Nhưng cô ấy không hề để lộ vẻ sợ sệt, lại cô’ gắng nén nhịn tiếng kêu đau, chỉ có gắng mở mắt nhìn Diệp Thiên, tươi cười bình tĩnh.
“Đầu gỗ, quen biết anh, là may mắn lớn nhất của đời tôi!”
“Anh biết không, anh giống như thần bảo hộ của tôi vậy! Cho dù là lúc tôi bị mù, hay là khi ở Lư Thành bị thế giới ngầm ám sát, mỗi khi tôi gặp phải tình thế khó khăn, thì anh đều xuất hiện giải cứu, trong lòng tôi, anh chính là độc nhất vô nhị, chính là anh hùng cái thế chỉ thuộc về tôi!”
“Anh có biết, lúc bố mẹ và chị tôi lừa tôi anh đã chết, tôi đã khóc biết bao nhiêu lần không? Anh có biết, anh đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi biết bao lần không?”
Đôi mắt Kỷ Nhược Tuyết nặng tình.
“Có lẽ giây tiếp theo tôi sẽ không còn sống nữa, bây giờ, tôi không muốn đè nén tình cảm của bản thân nữa!”
“Từ trước đến nay, thời khắc đẹp đẽ nhất trong đời tôi, chính là một tháng khi tôi bị mù ở vùng núi hoang sơ kia!”
“Bởi vì một tháng đó, mỗi ngày bên cạnh tôi đều có anh, mỗi ngày đều có thể gọi anh là đầu gỗ!”
Một giọt lệ từ khóe mắt cô ấy rơi xuống.
“Đầu gỗ, đừng vì cứu tôi mà để bản thân nguy hiểm, anh nhất định phải giết sạch những tên đê tiện này!”
“Tôi chỉ hy vọng anh nhớ rõ, trong đời anh, đã từng có một cô gái tên Kỷ Nhược Tuyết, cô ấy yêu thương anh sâu đậm, vĩnh viễn đều yêu thương anh!”
Câu nói cuối cùng, cô ấy gần như hét lớn thốt ra, nói xong, cô ấy nhắm mắt lại, thản nhiên đối diện với cái chết.
Tâm trạng Diệp Thiên có hơi dao động, tình cảm của Kỷ Nhược Tuyết dành cho cậu, đương nhiên cậu biết rõ, chỉ là vẫn luôn tránh né, nhưng hôm nay trước khi chết Kỷ Nhược Tuyết vẫn chỉ lo cho an toàn của cậu, cho dù bản thân sắp đối mặt với cái chết cũng không muốn cậu rời vào cảnh nguy hiểm, khiến cậu không thế không cảm động.
‘Hừ!
Trong lúc cậu trầm ngâm thì ông lão lớn tuổi nhất kia đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
Ông ta nheo mắt, vốn tưởng rằng Kỷ Nhược Tuyết sẽ năn nỉ Diệp Thiên cứu mình, ai ngờ Kỷ Nhược Tuyết lại xem thường cái chết, không quan tâm chuyện sống còn.
Lúc này ông ta không do dự nữa, cùng với ba người kia tâm ý tương thông, sức mạnh tinh thần vừa động, đã định xé Kỷ Nhược Tuyết thành trăm mảnh.
Ngay lúc đó, cuối cùng Diệp Thiên lại ngẩng đầu, mở lời nói với Kỷ Nhược Tuyết.
“Cô gái ngốc, cô đang nói gì vậy!”
“ở trước mặt tôi, ai cũng không thể giết cô, còn nhớ không, tôi là đôi mắt của cô!”