Chương
Cậu ta hoàn toàn không để Diệp Thiên vào mắt, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Đương nhiên Tân Đông Tuyết cũng biết tính cách của Hoàng Hàm Vũ, cô ấy vội quay sang Diệp Thiên, có phần xin lỗi nói: “Diệp Thiên, xin lổi, trước giờ tính cách anh ấy ở Đảo Kho Báu đều là như vậy, anh đừng để bụng!”
“Đừng để bụng?”. Ánh mắt Diệp Thiên cười lạnh: “Cho nên tôi nên nén giận, để Anh ta tiếp tục mặc sức kêu gào trước mặt tôi?”
Anh khẽ lắc ngón tay, khóe miệng khẽ nhếch cười lạnh.
“Lúc trước tôi đã nói rồi, đưa cô đến ốc đảo, đây là giao dịch giữa cô và tôi, bây giờ, tôi đổi ý rồi!”
“Tôi có thể cam đoan, đám người các người tìm đến được nơi này, sẽ không tìm được bất kỳ thứ gì mà các người muốn tìm!”
“Kể cả nước suối có thể cứu ông nội cô!”
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh nhạt, trực tiếp chỉ vào Hoàng Hàm Vũ.
“Tân Đông Tuyết, lời của tôi đã để ở đây, nếu muốn có nước suối thì khiến anh ta lập tức biến mất khỏi mắt tôi!”
“Nếu làm không được, vậy xin lỗi, cuộc tìm kiếm kho báu của mấy người, kết thúc ở đây thôi!”
Nhiều lúc, Diệp Thiên cũng không muốn so đo với mấy đám lâu la này, nhưng đến Bồ Tát còn có ba phần lửa giận, cũng không có nghĩa có thể la hét ở trước mặt cậu.
Lúc trước Diệp Thiên cứu cô ấy, chẳng qua là xuất phát từ đạo nghĩa cùng là người Hoa Hạ, đưa cô ấy đến ốc đảo cũng chỉ là thuận tiện, nhưng bây giờ Hoàng Hàm Vũ vừa đứng ra đã có bộ dạng vênh váo kênh kiệu, còn muốn nói mấy lời đe dọa cậu, muốn cưỡng ép muốn chiếm lấy xe việt dã, đương nhiên cậu sẽ không khách sáo nữa.
Bồ Tát còn có ba phần tức giận, huống hồ cậu là Đế Vương Bất Bại? Bình thường không so đo với đám lâu la, chẳng qua là không buồn ngó tới, lướt mắt đi mà thôi, nhưng bây giờ cậu muốn một chân giẫm đạp đám lâu la này thì có làm sao?
“Ha? Tôi không nghe nhầm chứ?”
Ánh mắt Hoàng Hàm Vũ khẽ động, khẽ cười lạnh.
“Để tôi biến mất, còn muốn Tân Đông Tuyết cách xa tôi, anh nghĩ anh là ai?”
Diệp Thiên không hề quan tâm cậu ta, mà chỉ nhìn Tân Đông Tuyết.
“Tôi đếm đến ba, nói cho tôi biết quyết định của cô, ngoài ra, tuyệt đối đừng nghĩ lời tôi nói là nói đùa dù chỉ một câu, tôi nói các người không lấy được đồ mình muốn thì chắc chắn lấy không được!”
“Ha ha!”. Hoàng Hàm Vũ cười không ngừng, hoàn toàn coi Diệp Thiên là một tên ngốc.
“Anh cho rằng mình đứng đầu Hoa Hạ sao, hay là tổng thống Hợp chủng quốc? Anh nói cái gì thì là cái đó?”
Diệp Thiên cười khinh miệt, giữa hàng mày không hề dao động.
‘Tôi không phải đứng đầu Hoa Hạ, cũng không phải tổng thống Hợp chúng quốc!”
“Nhưng ở đây, lời của tôi chính là quy tắc!”
“Lời của tôi là quy định”
Diệp Thiên vừa dứt lời thì đám đông sững sờ. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu.
Lời của tôi, là quy định!
Một câu nói đơn giản như vậy nhưng lại mang sự cuồng ngạo và bá đạo khó có thể miêu tả được.
Sau sự trầm mặc, Hoàng Hàm Vũ cười lớn.