Cao Thủ Tu Chân

chương 1484

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Ha ha, anh nói cái gì? Lời của anh là quy định sao? Vậy thì lời của tôi là thánh chỉ rồi. Anh tưởng anh là ai? Nói gì thì là đó chắc!”

“Tôi thấy anh ở trong sa mạc này lái xe lâu quá nên đâm ra ngu ngốc rồi!”

Tân Đông Tuyết khẽ dao động đôi mắt và cũng cảm thấy bất ngờ. Cô ấy không ngờ Diệp Thiên lại nói ra những lời như vậy.

Đối diện với sự chế giễu của Hoàng Hàm Vũ, Diệp Thiên không buồn quan tâm chỉ nhìn Tân Đông Tuyết.

“Cô vẫn còn ba giây để suy nghĩ!”

Tân Đông Tuyết đối diện với ánh mắt của Diệp Thiên thì khẽ biến sắc. Chuyện này, theo lý mà nói là do thái độ của Hoàng Hàm Vũ quá đáng quá. Không thuận với ý của Diệp Thiên. Thế nhưng nhà họ Tân và nhà họ Hoàng có mối quan hệ tốt, hon nữa cô ấy lại là châu báu của nhà họ Tân. Lần này Hoàng Hàm VQ còn không ngại nghìn dặm xa xôi cùng cô tới vùng sa mạc Trung Đông,

sao cô ấy có thể để Hoàng Hàm Vũ rời đi được.

Cô ấy nhìn Diệp Thiên và nói với vẻ âm trầm: “Diệp Thiên, hay là thế này. Anh cứu tôi, tôi hết sức cảm kích, thù lao mà tôi hứa với anh, chắc chắn sẽ không thiếu. Chuyện vừa rồi, coi như là sự cố, đừng để bụng được không?

Diệp Thiên điềm nhiên, chỉ nhìn Tân Đông Tuyết. Ba giây sau cậu gật đầu.

“Ba giây đã trôi qua!”

Cậu cho tay vào túi, liếc nhìn đám đông.

“Tìm báu vật tới đây kết thúc!”

“Những thứ ở đây, mỗi một món đều không liên quan tới mọi người! Mọi người về đi!”

Cậu chỉ về phía Tân Đông Tuyết, lạnh lùng nói: “Bao gồm cả cô!”

Sự độc tôn của Diệp Thiên dường như đã kiểm soát toàn bộ hiện trường. Hoàng Hàm Vũ cảm thấy khó chịu.

Cậu ta bước lên trước, lướt qua Tân Đông Tuyết và chí về phía Diệp Thiên.

“Nhóc, có phải cậu tưởng là tôi thật sự không dám động vào cậu? cảm thấy tôi trước mặt cậu chỉ là nói đùa?”

Cậu ta mặc kệ, phất tay với ba kẻ lực lưỡng sau lưng mình.

“Ba người, vứt tên nhóc này vào trong sa mạc cho tôi. Có chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

Ba người đàn ông lực lưỡng được thuê để làm việc. Nghe mệnh lệnh của Hoàng Hàm Vũ, bọn họ không hề do dự bèn lao về phía Diệp Thiên.

Tân Đông Tuyết thấy vậy định lên tiếng ngăn lại nhưng Hoàng Hàm Vũ đã lùi về phía cô ấy, giữ cô ấy lại và nói nhỏ.

“Đúng là tên nhóc này cứu Đông Tuyết nhưng cái thái độ đó nên sớm bị giáo huấn cho một trận rồi mới phải. Đừng lo lẳng, chỉ là dọa anh ta thôi, dạy dỗ chút xíu!”

Tân Đông Tuyết tỏ ra do dự, cũng nghĩ tới những việc lúc nãy thì cảm thấy Diệp Thiên hơi quá đáng. Khi cô ấy còn chần chừ thì ba người đàn ông lực lưỡng đã đứng trước mặt Diệp Thiên và chuẩn bị ra tay.

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, Lâm Tường nãy giờ im lặng đã lên tiếng.

Giọng nói Lâm Tường vừa vang lên thì tất cả mọi người đều dừng tay. Đối với đại tông sư quyền pháp hiển hách của Đảo Kho Báu này thì không ai dám làm trái. Cho dù Hoàng Hàm Vũ và Tân Đông Tuyết thì cũng quay qua nhìn.

Lâm Tường chắp tay say lưng với cốt cách của cao nhân, ống ta trừng mắt với ba người đàn ông kia và nói: “Vị này đã cứu cô cả, là ân nhận của nhà họ Tân, ra tay với ân nhân là đại bất kính!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio