Chương
Một vết nứt xuất hiện trên khiên băng, sau đó lan rộng ra, giống như mạng nhện.
“Nghĩ có thể chống đỡ được tôi à?”.
Trong mắt Diệp Thiên hiện lên ý cười, nở nụ cười quỷ dị, ánh sáng xanh lam trên cánh tay cậu lại bùng lên, Phệ Thiên Huyền Khí điên cuồng đánh phá.
Dưới khí thế như chẻ tre này, cuối cùng khiên băng không chịu được sức nặng mà nứt vỡ. Lúc này, cô gái đứng ở đằng sau khiên băng cũng rút lui, chân đạp nhẹ lên mặt hồ, lùi về sau giống như chuồn chuồn lướt nước, tránh xa mười trượng mới thoát khỏi phạm vi quyền kình của Diệp Thiên.
“Sức mạnh lớn thật! Thằng nhóc này còn trẻ tuổi mà sao tu vi lại mạnh như vậy? Lẽ nào cậu ta cũng là người đến từ “nơi đó” giống như cô gái này?”.
Linh hồn điều khiển cơ thế của cô gái không đổi vẻ mặt, nhưng trong lòng lại kinh hãi vô cùng.
Sức mạnh một quyền của Diệp Thiên đủ để dời núi tách biển, độ mạnh mà ngay cả ông ta ở thời kì toàn thịnh cũng chẳng gặp được mấy ai. Đặc biệt là lúc này, Diệp Thiên có cảnh giới tu vi chưa tới vương cấp, nhưng lại bộc phát sức mạnh sánh ngang với vương cấp thực sự, thật không thế tin nổi.
“Trẻ tuổi như vậy mà đã tu được Thần Ma Chi Khu, còn sở hữu sức mạnh sánh ngang với vương cấp, chắc chắn cậu ta là người kế thừa đến từ nơi đó”.
Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên một lúc lâu, thầm nghĩ: “Người ở nơi đó hầu như ai nấy đều có thực lực cao ngất, đủ để áp đảo chín mươi phần trăm võ giả đỉnh cao hiện nay. Nếu cậu ta thật sự là người đến từ “nơi đó”,
mình cướp cơ thể của cậu ta rồi nhất định phải thay đổi gương mặt, tuyệt đối không thể để “nơi đó” phát hiện ra.
Nếu không, mình sẽ gặp sự truy sát vô cùng vô tận”
“Nơi đó” đối với ông ta là một nơi còn đáng sợ hơn cả những cường quốc hiện nay. Các nước lớn muốn đổi phó với những võ giả đỉnh cao như bọn họ chỉ có thể sử dụng vũ khí hiện đại hóa siêu cường. Nhưng vũ khí như vậy thường có sức sát thương cực lớn, phạm vi che phủ cực rộng, một khi sử dụng có thể sẽ khiến nhiều người chết. Mặc dù bọn họ không chống đỡ được bom nguyên tử cỡ nhỏ, “vũ khí laser… của các nước trên thế giới, nhưng bọn họ có thể né tránh. Một khi trốn vào chợ hoặc thành phố, cho dù là nước lớn cũng không làm gì được bọn họ.
Nhưng “nơi đó” thì lại khác, người ở “nơi đó” sẽ dùng thực lực chân chính nghiền nát bọn họ. Năm xưa đã có không biết bao nhiêu tiên nhân phương Đông, thần linh phương Tây ở Địa Cầu ngã xuống vì “nơi đó”. Bây giờ, những hồi ức vô cùng đáng sợ đó vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt ông ta.
Mặc dù “nơi đó” cực kì đáng sợ, nhưng ông ta không từ bỏ ý định cướp xác thịt của Diệp Thiên, ông ta chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, dẹp yên chuyện này hoàn toàn, không để người thứ hai biết được.
“Sao hả, không phải muốn lấy xác thịt của tôi sao? Ra tay đi!”.
Diệp Thiên hoạt động gân cốt, trên mặt hiện lên vẻ chế giễu.
“Hừ, hậu bối ngông cuồng!”.
Trên gương mặt tuyệt đẹp của cô gái hiện ra nụ cười lạnh lùng. Cô ta cong một tay lại, giữa lòng bàn tay có khí lạnh chuyển động, mặt hồ dưới chân lại bắt đầu đóng băng nhanh chóng, lan về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhìn quanh, lúc này, mặt hồ vốn rộng một trăm trượng lại bị băng che phủ, biến thành một thế giới băng tuyết, đóng băng trăm mét.
“Thời Đại Băng Hà!”.
Sự lạnh lẽo lóe lên trong mắt cô ta, mơ hồ có băng màu xanh lam nhún nhảy. Tảng băng dưới chân cô ta bỗng nứt vỡ, hóa thành mảnh vụn văng lên trời.
Vô số mảnh băng vụn chặn kín không gian xung quanh, dường như tự tạo thành một vùng trời khác, nhốt Diệp Thiên ở bên trong.