Chương
Mỗi một mảnh băng đều giống như lưỡi đao sắc bén nhất trên đời, rơi vãi tung tóe, ánh sáng lạnh lẽo dao động, góc nào cũng lộ ra sát cơ lạnh thấu xương.
Những mảnh băng vụn xoay tròn cực nhanh, hóa thành một lốc xoáy khổng lồ, mà Diệp Thiên đang ở trung tâm lốc xoáy đó.
“Lĩnh vực sao?”.
Diệp Thiên nheo mắt lại, nhìn mảnh băng đang xoay tròn cực nhanh ở xung quanh, khẽ giọng lấm bẩm.
Đây rõ ràng là lĩnh vực vương cấp của cô gái. Lĩnh vực này trông có vẻ không bao la phong phú, phong tỏa đất trời như của Huyết Ma và Ẩn Giả, nhưng trên thực tế, Diệp Thiên ở bên trong lại cảm nhận được sát ý vô biên vượt xa bon ho.
Đây là một lĩnh vực sát ý chân chính, từng bước đều tràn đầy sát cơ. Mỗi một mảnh băng đều có thể dồn một vị siêu phàm thần phẩm luyện thế như Neil Wodos hoặc Taurus Torn vào chỗ chết.
Hàng vạn mảnh băng này đủ để khuấy mười mấy chiếc xe tăng thành mảnh vụn cùng một lúc.
“Lĩnh vực này tên là Thời Đại Băng Hà, sát chiêu siêu cường do cô gái phương Đông này tự mình lĩnh ngộ sau khi bước vào vương cấp. Tôi sẽ mượn hoa dâng Phật, dùng nó để chào hỏi cậu!”.
Linh hồn ngông cuồng cười lớn, sát ý trong mắt càng đậm. ông ta muốn giết chết Diệp Thiên ở trong đó bằng một chiêu.
Vương cấp sở dĩ được gọi là vương cấp, bởi vì họ sở hữu lĩnh vực mà cảnh giới siêu phàm không thể có được.
“Thời Đại Băng Hà?”.
Diệp Thiên ngước mắt nhìn, trên mặt đã khôi phục biểu cảm.
Ngay lúc đó, vô số mảnh băng vụn ở xung quanh nhanh chóng ngưng kết thành từng nhũ băng khổng lồ, từ bốn phương tám hướng phóng về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên đánh ra một quyền, mấy trăm chiếc nhũ băng ở phía trước bị quyền kình của cậu xuyên qua, lần lượt vỡ vụn thành băng tuyết.
Nhưng sau khi những mảnh băng tuyết này bị Diệp Thiên đánh tan, vì được khí lạnh gia trì nên lại ngưng kết thành nhũ băng khổng lồ khác, phóng tới lần nữa.
Xung quanh Diệp Thiên và trên đĩnh đầu đều có nhũ băng lao tới. Mỗi một quyền cước của cậu đều có thế đánh vỡ mấy trăm nhũ băng. Nhưng dù cậu có đánh vỡ thế nào, số lượng nhũ băng cũng không hề giảm bớt, ngược lại càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc.
Vài phút trôi qua, lưới vây băng tuyết xoóy tròn vốn có chu vi mười mấy trượng đã thu nhỏ lại chỉ còn mấy trượng. Mặc dù quyền kình của Diệp Thiên vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại cứ như bị trăn quấn, không những không thể tránh thoát, mà còn càng quấn càng chặt.
Đến cuối cùng, Diệp Thiên gần như đã không còn quá nhiều không gian, chỉ có thể vất vả chống đỡ. Lưới vây bằng nhũ băng đã trói buộc cậu hoàn toàn, trông như kết cục thất bại đã định.
“Hừ, dù cậu có mạnh thế nào, có đánh vỡ số băng tuyết này bao nhiêu lần, chúng cũng sẽ không tan biến đâu!”
“Chỉ cần có khí tức băng lạnh gia trì, dù cậu có phản kích thế nào cũng vô ích!
“Đợi tôi đánh xác thịt cậu bị thương, sức mạnh tinh thần của cậu cũng sẽ bị tôi đánh tan cùng lúc!”.
Linh hồn cười điên cuồng, dục vọng trong mắt càng lúc càng cháy rực. Dường như ông ta đã có thể nhìn thấy ngày mình đoạt xác trùng sinh, dùng Thần Ma Chi Khu bước lên đỉnh cao thế giới một lần nữa.
Ngay khi ông ta vừa dứt lời, một luồng khí tức nóng rực từ trước người lan tới, sóng nhiệt phả vào mặt.