Chương
Người đàn ông thần bí khiến Diệp Thiên không khỏi cảm thán. Người này chỉ nhìn là nhận ra ngay cậu là con trai của Thi Tú Vân rồi chỉ cần dựa khí tức là đã có thể biết rõ mọi điều. Cậu có cảm giác người này không cùng thế giới với bọn họ mà tới từ một thế giới kinh khủng hơn.
“Tạm thời không quan tâm!”
Diệp Tinh gật đầu. Thực lực của cậu ta kém xa Diệp Thiên, đến cả Diệp Thiên còn không ngăn được người đàn ông thần bí thì cho dù cậu ta có muốn ngăn cản cũng bất lực.
Mọi chuyện chỉ có thể để cho Diệp Thiên kiểm soát đại cục mà thôi. Diệp Thiên đứng dậy dưới sự quan sát Của đám đông, đôi mắt cậu ánh lên vẻ kiên quyết. “Từ ngày hôm nay anh sẽ thường xuyên ở nhà họ Diệp.
Cậu đã hạ quyết tâm, nhất định phải tùy cơ ứng biến thì mới có thể ứng phó được với thủ đoạn của người đàn ông thần bí kia. Tuyệt kỹ mà cậu sáng tạo có sức sát thương cực mạnh! Chỉ cần cậu hoàn thiện chiêu thức này thì có thể vượt qua sự phá hoại của vương cấp và cân bằng với người đàn ông kia. Chiêu này được gọi là “Chân Vũ Tiệt Thiên — Kiếm!”
Trong quá trình Diệp Thiên tạo ra Phệ Thiên cửu Chuyến thì từng dùng thứ này làm nền tảng nên cậu có sự cảm ngộ rất lớn đối với những võ kỹ mà có lực sát thương cực mạnh chỉ có điều trước giờ chưa bắt đầu tu luyện mà thôi.
Những võ kỹ này đều tồn tại trong đầu của cậu và Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm là một trong số đó.
Cái gọi là Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm là dùng sức mạnh của chân vũ ẩn trong Phệ Thiên Huyền Khí tập trung vào phi kiếm mà cơ thể luyện chế, đạt tới mức bao trùm trời đất và là phá hủy sinh khí.
Một kiếm xuất ra đủ để tạo ra lực phá hoại mười trái hỏa tiễn, có thế san bằng một cái sân bóng đá và dù có là vương cấp thì cậu cũng đủ tự tin có thể dùng sức mạnh này để so đấu với họ.
Tới khi tu luyện được Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm thật sự thì điều kiện tiên quyết chính là luyện phi kiếm – điều mà chỉ tồn tại trong thần thoại tiên nhân kia.
Thấy Diệp Thiên rơi vào trầm mặc, Hoa Lộng Ảnh cảm thấy kỳ lạ: “Anh Thiên, anh đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đối sách của chuyện này sao?”
Diệp Thiên nheo mắt, đứng dậy.
“Anh sẽ xử lý chuyện đó. Mọi người vẫn như thường ngày, không cần phải để ý quá tới người đàn ông thần bí đó. Với thực lực của người đó thì sẽ không làm khó bất kỳ ai của nhà họ Diệp đâu!”
Câu nói của Diệp Thiên là nói cho mấy người Diệp Sơn và Diệp Tinh. Vừa dứt lời thì cậu đã đưa Hoa Lộng Ảnh rời khỏi nhà họ Diệp.
Diệp Sơn và Diệp Tinh vẫn đứng ngây trong đại sảnh im lặng.
Bên ngoài khuôn viên nhà họ Diệp, Hoa Lộng Ảnh ôm cánh tay Diệp Thiên, nói với giọng nghiêm túc: “Anh Thiên, anh có nắm chắc về chuyện này không?”
Diệp Thiên nghiêng đầu, cười thản nhiên.
“Không cần lo lắng, tu vi của người đàn ông đó mặc dù mạnh hơn anh nhưng tu vi là tu vi, sức chiến đấu là sức chiến đếu, nếu như người đó thật sự gây bất lợi cho anh thì đương nhiên anh sẽ có cách kìm kẹp ông ta!”
“Chỉ có điều lúc này anh cần một chút thời gian để chuẩn bị, ít nhất là một tuần!”
“Anh cần tu luyện một tuyệt kỹ, một tuyệt kỹ có thể khiến ông ta bị thương nặng!
Hoa Lộng Ảnh dao động đôi mắt, mang theo vẻ kinh ngạc.
“Tuyệt kỹ sao?”
Thực lực của Diệp Thiên lúc này đã đạt tới mức hàng đầu thiên hạ. Khắp thế giới, cậu gặp cực ít địch thủ. Đến ngay cả Diệp Thiền đều nghiêm túc nói phải luyện tập tuyệt kỹ thì chỉ nghĩ thôi cũng khiến cô cảm thấy đáng sợ. Uy lực đó rõ ràng đã vượt xa khỏi nhận thức của cô.