Chương
Lục Điềm Hi nhìn lại, ở khi là ba người đang bị vây quanh bởi hậu bối ở trường Tam Trung. Cả ba nổi bật hơn hẳn trong đám người đó. Rồi từ từ bước vào cổng.
Lục Điềm Hi từng nhìn thấy ảnh của ba thanh niên này, chắc chắn là người nổi tiếng tốt nghiệp trước cô ây một khoá, là bộ ba Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải.
Ba người đều từng rất nổi tiếng trong trường Tam Trung, giành rất nhiều vinh dự và giải thưởng về cho nhà trường. Hiện giờ, trên chiếc bảng thông tin trong sân trường Tam Trung vẫn để ảnh của bọn họ, nhận được rất nhiều sự ngưỡng mộ và tấm gương cho rất nhiều học sinh.
Âu Hạo Thần mặc một bộ đồ Armani, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, trên miệng nở một nụ cười vô cùng lịch thiệp, ánh mắt thi thoảng loé lên chút gì đó lạnh lùng, đây đúng là hình mẫu lý tưởng nhất của đám nữ sinh hiện nay.
Cậu ta chẳng khác nào nghệ sĩ nổi tiếng, vừa bước tới đã có rất nhiều nữ sinh trường Tam Trung gào thét chào đón. Dù sao cậu ta cũng từng là hotboy số một của trường Tam Trung. Ngoại trừ đám học sinh mới nhập học năm nay không quá biết về bọn họ thì tất cả nữ sinh lớp , không thiếu người theo đuổi cậu ta, phải quá nửa nữ sinh trong trường gửi thư tình cho Âu Hạo Thần.
So với người có sức hút lớn như Âu Hạo Thần, chắc chắn Từ Hải và Vương Hiên có phần lép vế hơn nhưng cũng không phải dạng bị đè bẹp, áp đảo. Hai người đều mặc đồ thể thao hàng hiệu, một tay nhét vào túi quần, trông vô cùng lịch thiệp, điềm đạm, vẫy tay thân thiện với các đàn em, tỏ ra rất thân thiện, dễ gần.
Ba người sải bước trông chẳng khác nào F trong phim Vườn Sao Băng của thế hệ x, thu hút mọi ánh nhìn. Lục Điềm Hi cũng ngẩn người nhìn một hồi.
Một lúc sau cô ấy mới định thần trở lại. Không biết vì sao, nhìn thấy đám người Âu Hạo Thần càng đi càng tới gần, cô ấy bỗng nghĩ tới Diệp Thiên vừa mới rời đi trong sự “vẳng vẻ”.
Cô ấy quay đầu, muốn tìm bóng dáng Diệp Thiên, nhưng cậu đã biến mất trong biển người, không rõ đi về hướng nào.
“Không được, đàn anh Diệp Thiên đồng ý về trong ngày kỷ niệm thành lập trường, chắc chắn anh ấy có cảm tình với nơi đây, mặc dù danh sách chỗ ngồi không có vị trí của anh ấy thì mình cũng phải xếp cho anh ấy một chỗ”.
Cô ấy nghĩ vậy, lập tức bước nhanh đi tìm Diệp Thiên. Ngay lúc này, một dáng người mảnh mai, xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ấy.
“Tiểu Hi, em còn ở đây làm gì vậy?!”
Một cô gái quyến rũ bước tới, có vẻ như lớn tuổi hơn Lục Điềm Hi, chân đi một đôi giày cao gót màu đỏ, mặc đồ dạ hội, tôn lên dáng người mảnh mai của cô
ấy, rõ ràng là một người đẹp cỡ hoa khôi của trường.
Lục Điềm Hi thấy người bước tới bỗng hơi rụt cổ lại. Cô gái này tên Vương Viện Viện, học sinh lớp , người kế nhiệm chức vụ chủ tịch hội học sinh trường Tam Trung của Vương Hiên, là MC của buổi lễ kỷ niệm thành lập trường hôm nay, cũng chính là hoa khôi đi sau Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt.
Vương Viện Viện nhìn Lục Điềm Hi, có phần tức giận: “Con bé này, nửa tiếng nữa là buổi lễ bắt đầu rồi, em là nhân viên công tác, phụ trách công việc trong buổi lễ vậy mà còn chưa thay đồ, vẫn mặc đồng phục!”
“Thật ngại quá!”, Lục Điềm Hi thè lưỡi: “Trưa nay em không đặt đồng hồ báo thức nên ngủ quên mất, em đi chuẩn bị ngay đây!”
Mặc dù nhìn bề ngoài thì Vương Viện Viện là dạng lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng cô ta là kiểu ngoài lạnh, trong nóng. Cô ta vỗ nhẹ đầu Lục Điềm Hi, bất lực nói:
“Bỏ đi, giờ em phụ trách dẫn các đàn anh vào trong hội trường đi!”
“Lát nữa, chị Tiêu Văn Nguyệt cũng tới. Em dắt mấy nữ sinh ra Cổng trường đợi, sau đó dẫn họ vào hội trường luôn”.