Chương
“Em biết rồi”, Lục Điểm Hi nhanh chóng đáp lời. Cô ấy vừa mới quay đầu định đi tới chỗ đám người Âu Hạo Thần thì chợt nhớ tới Diệp Thiên, dừng bước chân lại.
“Đúng rồi chị…”, cô ấy quay lại: “Vừa nãy em gặp một đàn anh, hình như anh ấy cùng khoá với đàn anh Âu, hình như cũng nghe đến lễ kỷ niệm thành lập trường nên vội quay về, có điều, danh sách chỗ ngồi không có tên của anh ấy. Em nghĩ chúng ta có nên sắp xếp một chỗ cho anh ấy không?”
Vương Viện Viện nghe vậy, vẻ mặt ngơ ngác.
“Không có tên trong danh sách chỗ ngồi?”
Cô ta suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Thêm một chỗ ngồi cũng không sao, tuy nhiên những đàn anh đàn chị khoá trước về trường đều nhận được lời mời của nhà trường, ai ai cũng xuất sắc. Nếu mình cố sắp xếp cho đàn anh kia một chỗ ngồi, chị e anh ấy sẽ mất tự nhiên!”
Những gì Vương Viện Viện nói đều có suy xét của riêng mình.
Đám người Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải đều là những nhân vật hàng đầu, là người xuất sắc nhất trong số người xuất sắc, nếu người đàn anh mà Lục Điềm Hi gặp chỉ là một học sinh bình thường, nếu bị ép ngồi cùng những học sinh xuất sắc kia sẽ chỉ khiến bầu không khí trở nên ngượng nghịu, không có chủ đề chung để nói chuyện.
“Là vậy sao!”
Lục Điềm Hi nhíu mày, vẫn có chút không cam tâm: “Em cảm thấy đàn anh kia có chút đáng thương. Mặc dù có khả năng anh ấy không sánh được với nhóm của đàn anh Âu nhưng cũng từng là học sinh của trường Tam Trung mà. Anh ấy vội về trường vào hôm kỷ niệm thành lập, chắc chắn có cảm tình rất sâu với trường, hay lát nữa em nói anh ấy ngồi
cạnh em?”
Vương Viện Viện nghĩ một hồi rồi gật đầu.
“Vậy cũng được!”
Cô ta ngẩng đầu lên, hỏi: “Đúng rồi, đàn anh kia tên gì vậy?”
“À, anh ấy tên Diệp Thiên!”, Lục Điềm Hi nhanh chóng đáp.
“Diệp Thiên?!”
Nghe thấy cái tên này, mặt của Vương Viện Viện bỗng cứng đơ lại.
Sau đó, cô ta tóm lấy tay Lục Điềm Hi, giọng nói có phần kích động:
“Em nói sao? Anh ấy tên Diệp Thiên? Thực sự tên Diệp Thiên sao?”
Trông thấy đàn chị thường ngày vẫn điềm đạm, nho nhã bỗng thay đổi thái độ, Lục Điềm Hi cảm thấy nghi ngờ, trả lời: “Đúng vậy, anh ấy tên Diệp Thiên.
Sao vậy, chị biết anh ấy?”
Vương Viện Viện ý thức được mình hơi mất bình tĩnh, vội vã buông tay. Cô ta rút điện thoại ra, lướt thư viện ảnh một hồi, mở ra một video.
Trong video, một chàng trai trẻ mặc sơ mi trắng ngồi bên cây đàn piano, những ngón tay thon dài nhảy múa trên những phím đàn trắng đen, phong thái tao nhã, điềm đạm.
“Có phải anh ấy không?”
Vương Viện Viện chỉ vào chàng trai trong video, hỏi Lục Điềm Hi.
Lục Điềm Hi tiến lại gần nhìn, tỏ ra kinh ngạc, chàng trai đánh đàn trong video chẳng phải Diệp Thiên sao?