Chương
Tiếu Văn Nguyệt hơi giật mình rồi lập tức bật cười.
“Anh ấy là đàn anh của em, Diệp Thiên?”
“Đàn anh sao? Diệp Thiên?”
Cô gái nghe thấy vậy thì tái mặt, nhìn Diệp Thiên với vẻ không dám tin.
“Anh chính là người mà bác trai bác gái hay nhắc tới đó hả?”
Cô gái nhìn chăm chăm Diệp Thiên. Biếu cảm trở nên thay đổi nhiều hơn, giống như là phát hiện ra một lục địa mới vậy, cứ nhìn chăm chăm không chịu dời mắt.
Cô gái tên là Vũ Tiểu Khả, là con của ông chú của Tiếu Văn Nguyệt. Do Tam Trung là ngôi trường danh tiếng hàng trăm năm nên nghe danh mà tới và học lớp . Cô gái thường sống ở nhà của Tiếu Văn Nguyệt.
Trong biệt thự nhà họ Tiếu, cái tên mà cô gái nghe thấy nhiều nhất không phải là Tiếu Văn Nguyệt mà là người thanh niên Diệp Thiên.
Dưới sự miêu tả của Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm thì Diệp Thiên đúng là vị thần không gì không làm được, là chúa tể của vạn vật, vô địch thiên hạ. Nhất là Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm thường nói Diệp Thiên chính là ân nhân của gia đình họ, chính vì vậy mà cô gái cảm thấy vô cùng cảm kích Diệp Thiên.
Mấy ngày trước, Tiếu Văn Nguyệt trở về biệt thự, cô gái cũng tò mò hỏi về Diệp Thiên. Nhìn thái độ, hành động của Tiếu Văn Nguyệt thì có thể nhận ra Tiếu Văn Nguyệt dành tình cảm hết sức đặc biệt cho Diệp Thiên.
Chính vì vậy, cô gái hết sức tò mò, rất muốn được gặp người thanh niên tên là Diệp Thiên một lần, và muốn biết rốt cuộc Diệp Thiên có bản lĩnh và ma lực như thế nào mà có thế khiến Tiếu Văn Nguyệt coi như là thần tiên như thế.
Giờ đây, người thanh niên khiến cô gái tò mò đang đứng trước mặt mình. Và cô còn vừa hỏi điện thoại của anh ấy. Cô gái cảm thấy thật hoang đường.
“Đây là em họ cô à?”
Biểu cảm của Diệp Thiên trở lên kỳ lạ. Cậu nhìn Tiếu Văn Nguyệt.
Tiếu Văn Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, giới thiệu với anh, đây là con của chú tôi, tên là Vũ Tiểu Khả, năm nay vừa vào học lớp ở Tam Trung!”
Diệp Thiên cũng gật đầu nhưng lại lắc đầu với Vũ Tiểu Khả.
“Nhóc con, đã tới trường thì dồn tâm trí vào việc học, đừng có động tí là đi hỏi điện thoại của đàn ông!”
Cậu cười như không cười, đi về phía trước. Vừa đi vừa xua tay với phía sau bằng vẻ trêu chọc.
“Số điện thoại của anh, chị họ em biết, nếu như muốn thì hỏi chị ấy đi!”
Tiếu Văn Nguyệt nhìn Vũ Tiểu Khả, thấy cô gái mặt đỏ tía tai đầy xấu hổ thì mới phản ứng lại.
“Con bé này, có phải là em chơi trò chơi vô vị, tìm anh Diệp Thiên đòi số điện thoại rồi không?”
Vũ Tiểu Khả lè lưỡi, ôm lấy cánh tay của Tiếu Văn Nguyệt.
“Chị ơi, em nào biết đó là anh Diệp Thiên. Nếu như sớm biết thì có đánh chết em cũng sẽ không lên tiếng, em đâu dám cướp người đàn ông của chị chứ!”
Nghe Vũ Tiểu Khả nói với vẻ châm chọc, Tiếu Văn Nguyệt tức giận ấn vào trán cô gái.
“Em nói linh tinh cái gì vậy?”
Vũ Tiểu Khả rướn đầu với vẻ mặt tinh nghịch.