Chương
“Em nói sai sao? Nếu không phải vì sợ da mặt chị mỏng thì vừa rồi em đã gọi luôn anh rể rồi!”
Tiếu Văn Nguyệt mặt đỏ tía tai, xấu hổ vô cùng nhưng không hề phản bác.
Thấy Diệp Thiên đi xa, cô mới vỗ vai Vũ Tiểu Khả và đuổi theo cậu.
Tiếu Văn Nguyệt và Diệp Thiên vừa rời đi thì mấy người chị em của Vũ Tiếu Khả vội vàng chạy tới.
“Tiểu Khả, chuyện gì vậy? Xin được số điện thoại chưa? Chị gái vừa rồi là ai vậy?”
Vũ Tiểu Khả xua tay: “Đừng xem nữa, hết trò chơi rồi, đó là chị họ tôi và anh rể của tôi!”
Mấy người chị em nghe thấy vậy bèn bật cười.
“Ha ha, Tiểu Khả, chị họ cậu không mắng cậu đấy chứ. Vừa rồi cậu trêu anh rể của chị mình đấy!”
“Đúng vậy, đến cả anh rể của chị họ mà cũng không buông tha, còn định tranh giành người đàn ông với chị họ cơ à?”
Mấy cô mỗi người một câu khiến Vũ Tiểu Khả đỏ măt bèn đuổi đánh bon ho.
Một lúc sau, mấy người bọn họ mới yên lặng. Lúc này, vẻ mặt của Vũ Tiểu Khả đã trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Xem ra, bọn họ đều tới tham gia buổi lễ kỷ niệm hôm nay. Nói như vậy thì trường học của chúng ta hôm nay đã có một nhân vật quan trọng tới rồi!”
“Ồ?”, mấy người chị em bên cạnh cảm thấy kỳ lạ.
“Tiểu Khả, cậu nói vậy là có ý gì!”
“Không phải hôm nay trường học mời chị họ của cậu sao, còn cả đàn anh họ Âu, họ Vương – những tinh anh, tài tử cùng về trường tham gia sao? Nghe giọng điệu của cậu thì lẽ nào anh rể của cậu còn lợi hại hơn bọn họ?”
Vũ Tiểu Khả không hề trả lời, chỉ nhìn về hướng Diệp Thiên mới rời đi bằng vẻ thất thần.
Nếu như những sự việc mà hai bác nói đều là sự thật thì Ầu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải sao có đủ tư cách để so với Diệp Thiên chứ?
Dù sao thì đó là người đã từng một mình xông vào Quý Thành của tỉnh Kiềm, một người đã cứu Tiếu Văn Nguyệt từ nhà họ Phùng.
Trong hội trường của trường Tam Trung, đã không ít người ngồi vào vị trí của mình. Ba người Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải đều được Vương Viện Viện là Lục Điềm Hi dẫn vào vị trí khách mời.
Tại vị trí khách quay, ngoài ba người Âu Hạo Thần ra thì còn một khuôn mặt quen thuộc đó là Đỗ Giai Giai.
Cô gái từng làm lớp trưởng của lớp A này cũng từng là phó hội trưởng của hội văn nghệ của trường, sau khi tốt nghiệp thì vào học tại trường đại học Nghệ thuật Thủ đô. Vì cô ta cũng là một trong những tài năng của trường Tam
Trung nên đương nhiên cũng nhận được lời mời của nhà trường và tham gia và buổi kỷ niệm trăm năm này.
Thấy Âu Hạo Thần nhìn mình, đôi mắt xinh đẹp của Đỗ Giai Giai lấp láy. Cô ta nghiêng đầu.
“Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải, mọi người đều tới rồi à!”
Âu Hạo Thần làm ra vẻ cool ngầu và gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Giai Giai. Mặc dù cậu ta không thích Đỗ Giai Giai nhưng lại thích được hưởng thụ cái cảm giác được cô ta quan tâm.
Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện là người đi cùng thì cũng ngồi xuống đợi buổi lễ bắt đầu.
Âu Hạo Thần nhìn xung quanh, nói với giọng kỳ lạ.
“Lần này trường học không phải cũng mời những người khác tới sao?