Chương
Cô gái vừa dứt lời thì mấy người đang lơ mơ bỗng nhiên tái mét mặt.
Âu Hạo Thần trước giờ luôn tỏ ra điềm tĩnh vội đứng bật dậy, nhìn chăm chăm Vương Viện Viện và giọng nói nâng tông lên gấp đôi.
“Em nói là ai tới cơ? Em nói lại lần nữa đi!’
Âu Hạo Thần vốn vô cùng thanh thản như gió thoảng mấy bay và khinh khỉnh trước đó thì lúc này, khi nghe Lục Điềm Hi nói vậy, cậu ta bỗng tái mặt và đứng bật dậy.
“Em nói ai tới? Em nói lại xem?”
Cậu ta nhìn chăm chăm Lục Điềm Hi, đôi mắt như có thứ gì đó đang trỗi dậy khiến Lục Điềm Hi hết hồn.
Vương Viện Viện cũng cảm thây mơ màng. Cô gái nhìn Âu Hạo Thần và cảm thấy kỳ lạ. Trong ấn tượng của cô gái, Âu Hạo Thần trước giờ luôn vô cùng nho nhã, điềm đạm, mang theo vài phần lạnh lùng, chưa bao giờ biểu hiện sự vui buồn tức giận ra bên ngoài .Vậy mà lúc này,
Âu Hạo Thần lại giống như một người bị cắn, toàn thân siết chặt và cơ bắp thì khẽ co giật.
“Đàn anh Âu, anh sao thế ạ?”, Lục Điềm Hi co rúm lại, cô gái tưởng mình đã nói sai nên hoảng sợ.
Lúc này Âu Hạo Thần mới ý thức được việc mình bị mất kiểm soát bèn hít một hơi thật sâu, thu lại biếu cảm nhưng đôi mắt thì vẫn ánh lên vẻ trấn nhiếp người khác. Cậu ta lên tiếng một lần nữa: “Trả lời câu hỏi của anh trước đã!”
Lục Điềm Hi gật đầu, cẩn thận nói: “Là đàn anh Diệp Thiên ạ!”
“Anh ấy học cùng khóa với mọi người nên chắc mọi người đều biết đúng không ạ?”
Cô gái cũng vì thấy Diệp Thiên không nhận được lời mời từ nhà trường, đến một vị trí ngồi cũng không có nên cảm thấy không công bằng với Diệp
Thiên bèn nhắc tới anh ấy, hi vọng là mấy anh tài như Âu Hạo Thần có thế cho bạn cùng học của họ một cơ hội ngồi cùng.
Dù gì Diệp Thiên cũng từng là một trong những nhân vật làm mưa làm gió của trường, vậy mà đến tư cách tham gia còn không có thể đáng thương quá.
“Diệp Thiên?”, Âu Hạo Thần run rẩy, quay qua Vương Viện Viện.
“Mọi người thật sự nhìn thấy Diệp Thiên ờ trong trường sao?”
Cậu ta không hề hỏi là Diệp Thiên nào bởi vì người mà tất cả mọi người trường Tam Trung đều biết rằng ngoài chính là Diệp Thiên đó ra thì chẳng còn người thứ hai nào khác có được sự đáng sợ như thế.
Vương Viện Viện cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.
“Là tiếu Lục tận mắt nhìn thấy. Sao vậy ạ đàn anh Âu, có chuyện gì sao ạ?”
Cô gái cảm thấy hết sức kỳ lạ, bốn tinh anh có mặt này giờ đây đều đanh mặt giống như chịu phải sự kích động.
Cô gái không hiểu tại sao khi nghe thấy cái tên Diệp Thiên mọi người lại phản ứng mạnh đến như vậy.
Âu Hạo Thần không hề trả lời, chỉ ngồi xuống với vẻ mất hồn. Biểu cảm của cậu ta chưa bao giờ trầm ngâm như thế. Cậu ta lầm bầm: “Là cậu ta, cậu ta đã quay lại rồi!”
Từ Hải, Vương Hiên ở bên cạnh cũng nuốt nước bọt trong vẻ im lặng.
Cùng với việc bọn họ đi càng xa, bước càng dài, tầm mắt càng mở rộng thì bọn họ càng thấu hiểu hơn sự khủng khiếp của Diệp Thiên. Nhất là Âu Hạo Thần, khi mà gần đây cậu ta biết được thân phận của Diệp Thiên.
Chủ tịch tập đoàn Diệp Lăng Thiên, Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, với hai thân phận này thôi thì đã giống như ngàn binh vạn mã, như núi Thái Sơn chèn ép xuống dưới rồi. Bất luận là vị trí nào thì bọn họ đều cần nổ lực cả đời mà chưa chắc đã đuổi kịp được.