Chương
Sao mà có mấy người chúng ta thôi vậy? Những người khác chưa tới à?”
Vương Hiên, Từ Hải, Đỗ Giai Giai đều giật mình, bọn họ đều biết Âu Hạo Thần đang nói ai.
Những học viên tài giỏi của trường cao trung đã tốt nghiệp, ngoài bốn người bọn họ ra thì còn lại cố Giai Lệ, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh.
Ba người này ít nhiều gì cũng có mối liên hệ với ba người đang có mặt, nên khi nhắc tới ba người họ, biểu cảm của bọn họ có phần kỳ diệu.
“À, đàn anh đang nói tới chị Tiếu phải không ạ?”
Vương Viện Viện lập tức phản ứng lại.
“Chị Tiếu và chị Lí hôm qua đã tới Lư Thành rồi, em đã liên hệ với các chị ấy, chắc chắn sẽ tới!”
“Còn chị Cố, không liên hệ được, lãnh đạo nhà trường nói do thân phận chị ấy có phần đặc biệt nên không chắc về thời gian, không biết có đến hay không!”
Nghe thấy vậy, Âu Hạo Thần hơi tái mặt. Nhất là khi nghe thấy Cố Giai Lệ thì biếu cảm của cậu ta âm sầm thêm vài phần.
Năm xưa, cậu ta luôn thích Cố Giai Lệ, coi cô ta chính là người bạn gái lý tưởng của mình và cũng rất tự tin vào tương lai của mình và Cố Giai Lệ. Cậu ta tin rằng nhất định có thể theo đuổi được CỐ Giai Lệ.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến cho giấc mơ của cậu hóa thành bong bóng.
Cảm thấy tâm trạng của Âu Hạo Thần thay đổi, là bạn tốt nên Vương Hiên bèn vỗ vai cậu ta.
“Hạo Thần, đừng nghĩ chuyện đã qua nữa. Có sự tồn tại của ‘người đó’ thì cô ấy sẽ vĩnh viễn không để tâm tới cậu đâu, tốt nhất là nên quan tâm tới điều khác đi!”
Nghe thấy chữu người đó, Đỗ Giai Giai và Từ Hải đều co đồng tử, rõ ràng là họ tỏ ra kiêng dè giống như điều cấm kỵ vậy.
Lục Điềm Hi ở bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của họ thì tò mò hỏi:
“Đàn anh Vương, ‘người đó mà anh nói tới là ai ạ?”
Vương Hiên nghe thấy vậy thì khẽ chau mày, không trả lời.
Thấy vậy, Vương Viên Viên biết là mấy người Vương Hiên không muốn nhắc tới nên lập tức trừng mắt với Lục Điểm Hi.
Lúc này Lục Điểm Hi mới hiểu ý và không hỏi nữa. Cảm thấy biểu cảm của mấy đàn anh đàn chị có vẻ trùng xuống, Vương Viện Viện là người chủ trì buổi lễ hôm nay vội vàng đổi chủ đề.
“Phải rồi, đàn anh Âu, ngoài chị Tiếu và chị LÍ ra thì hình như còn một người
quen của mọi người cũng tới ạ!”
“Chỉ có điều người này không phải do trường học mời tới nên không sắp xếp chỗ ngồi. Mọi người xem em có nên mời họ ngồi cùng không?”
Ảu Hạo Thần thầm cười lạnh lùng. Đối với cái gọi là người quen thì cậu ta chẳng buồn bận tâm.
Niên cấp của bọn họ, ngoài Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh và Cố Giai Lệ chưa tới ra thì những người khác, có ai mà có thể vượt cậu ta chứ?
Mặc dù cảm thấy khinh thường nhưng khi Vương Viện Viện đề cập thì cậu ta vẫn phải làm ra vẻ và hỏi lại: “Người quen sao? Là ai vậy?”
Vương Viện Viện còn chưa kịp trả lời thì Lục Điềm Hi đã nhanh hơn một bước lên tiếng với vẻ kỳ vọng.
“Là đàn anh Diệp Thiên. Chắc mọi người đều nhớ chứ ạ?”