Chương
Nếu như không phải chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của Lư Chính Vũ, bọn họ đã thật sự cho rằng Lư Chính Vũ mắc bệnh sa sút trí tuệ tuổi già rồi.
Quỷ Vương Tương Tây mạnh mẽ như vậy, ngay cả Lư Chính Vũ cùng bị ép vào thế yếu, bị đánh rơi xuống hội trường, nhưng vậy mà Lư Chính Vũ lại đồng ý cho Diệp Thiên tiếp nhận trận chiến này?
Vương Viện Viện che miệng, càng thêm sợ hãi, rất nhiều ban giám hiệu nhà trường đều ngớ người ra, không cách nào nói chuyện.
Ánh mắt Đổ Giai Giai vẫn luôn dừng lại trên người Diệp Thiên, cô ta có một linh cảm, có lẽ hôm nay cô ta sẽ được chứng kiến phong thái thật sự của Diệp Thiên.
“Cảm ơn!
Diệp Thiên nâng hai tay lên, chắp tay thi lễ với Lư Chính Vũ, cậu biết chắc chắn Lư Chính Vũ đã đoán ra thân phận của cậu rồi, nếu không cũng sẽ không yên tâm giao trận chiến liên quan đến tính mạng hơn nghìn thầy trò này cho cậu.
Lư Chính Vũ còn chưa trả lời, tiếng cười lớn từ trên bầu trời truyền xuống, Quỷ Vương Tương Tây đã đáp người xuống, hiện đang lơ lửng trên đỉnh đầu mọi người.
“Lư Chính Vũ, tôi thấy ông đúng là già người hồ đồ rồi!”
“Để một thằng nhóc tóc chưa mọc đủ chiến đấu thay ông, ông muốn chơi trò hề gì vậy?”
Trên mặt Quỷ Vương Đoạt Phách mang theo nụ cười lạnh lùng nói.
“Trò hề?”, Lư Chính Vũ nghe vậy thì khẽ lắc đầu: “Nói thật, tôi chưa từng tin tưởng thứ gọi là vận mệnh, nhưng hôm nay, tôi không thế không nói, vận mệnh của hai người các ông thật sự không tốt!”
Ông ta giơ ngón tay chỉ vào Diệp Thiên, nét mặt tràn đầy tươi cười.
“Có cậu ta ở đây, hôm nay các ông chỉ có thể tốn công vô ích!”
“Hả?”. Đồng tử Quỷ Vương Tương Tây hơi co lại, rốt cuộc nhìn về phía Diệp Thiên.
Bọn họ hiểu rất rõ tính cách của Lư Chính Vũ, từ trước đến giờ Lư Chính Vũ chưa từng nói khoác, cũng chưa từng nói dối lừa người, luôn là một lời chắc như đinh đóng cột.
Ông ta đã đánh giá Diệp Thiên như vậy, điều này chứng minh Diệp Thiên thật sự có tuyệt kỹ tương xứng, nhưng bọn họ cũng âm thầm cảm thấy kỳ lạ, Diệp Thiên còn rất trẻ, có bản lĩnh gì mà khiến Lư Chính Vũ coi trọng như vậy? Còn bằng lòng để cậu ta đánh thay ông ta?
“Người trẻ tuổi, cậu là ai?”
Quỷ Vương Đoạt Phách nheo mắt lại hỏi Diệp Thiên.
Diệp Thiên vẫn đứng trên ghế khách quý, bên cạnh là mấy cô gái xinh đẹp vây quanh, cậu khẽ nghiêng đầu, giọng điệu
lạnh buốt như băng.
“Người đã sắp chết, không cần hỏi nhiều!”
Chữ cuối cùng rơi xuống, cậu chìa bàn tay như bạch ngọc ra, sau đó năm ngón tay khép lại, tung ra một quyền.
‘Uỳnh!
Một luồng sức mạnh hệt như thú dữ thời hồng hoang bộc phát, đột ngột phun lên, sắc mặt Quỷ Vương Tương Tây đồng thời thay đổi!
Diệp Thiên tung cú đấm, luồng sức mạnh điên cuồng lao qua đỉnh đầu đám đông tạo thành một cột khí cực lớn và đập về phía Quỷ Vương Tương Tây.
“Cái gì?”