Chương
Quỷ Vương Phệ Nhật cũng thất sắc, sắc mặt đanh lại.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Quỷ Vương Đoạt Phách cảm thấy cánh tay hơi tê dại, ông ta để cánh tay phải vừa đỡ đòn của Diệp Thiên ra phía sau, trầm giọng hỏi.
Diệp Thiên không hề trả lời, thứ đáp lại ông ta chỉ là một bàn tay dài và trắng.
Chân nguyên màu lam tỏa rộng tạo thành một bàn tay khổng lổ từ trên trời đổ ập về phía Quỷ Vương Đoạt Phách.
“Đồ khốn!”
Quỷ Vương Đoạt Phách cảm thấy tức giận bèn kêu lên, ông ta chưa từng thấy người thanh niên nào cuồng ngạo như vậy.
Diệp Thiên không chỉ không thèm trả lời câu hỏi của bọn họ mà còn tiến lên tấn công liên tiếp.
ông ta vô cùng tức giận, khói đen tập trung trong bàn tay trái, bàn tay khô héo bỗng trở nên đen xì như mực và ấn vào không gian.
Bàn tay này giáng xuống va chạm với bàn tay màu lam. cả hai tiếp xúc chưa tới vài giây. Ánh sáng lam đột nhiên xuất hiện khiến cho bàn tay kia bắt đầu nứt vỡ và hóa thành vô số mảnh chân nguyên bay rợp trời.
Bàn tay màu lam vẫn chưa dừng lại, dồn toàn lực giống như dời non lấp biển và tấn công về phía Quỷ Vương Đoạt Phách.
“Thằng nhóc này, chân nguyên mạnh quá!”
Quỷ Vương Đoạt Phách vô cùng kinh ngạc, trong đầu nảy lên một suy nghĩ.
Lúc này đối diện với Diệp Thiên, ông ta giống như đang đối diện với Long Hoàng năm đó. Đúng vào thời kỳ đỉnh cao như Long Hoàng khiến ông ta dấy lên sự sợ hãi.
Thế nhưng lúc này ông ta không kịp nghĩ ngợi nhiều. Bàn tay màu lam đang giáng xuống, ông ta đành phải đạp chân, cơ thể to lớn với chân nguyên được rót vào trong và đáp từ trên trời xuống.
Hai chân ông ta với khí màu đen bao quanh giống như mũi nhọn đoạt mạng giẫm mạnh lên hình bàn tay màu lam kia, cuối cùng thì bàn tay màu lam cũng nứt ra.
Mặc dù là như vậy nhưng điều khiến thầy trò đứng bên dưới càng kinh ngạc hơn đó là Diệp Thiên chỉ xuất có một chiêu mà Quỷ Vương Đoạt Phách đã bị đánh lùi cả mười mét, xuất chiêu thứ hai thì kẻ tiếp theo gánh trọn, điều này đã đủ để làm rõ ai mạnh ai yếu.
“Đàn anh Diệp Thiên còn mạnh hơn cả ma đầu đó nữa!”
Vương Viện Viện đứng ngây ra.
Còn Lục Điềm Hi thì múa máy với vẻ hào hứng.
“Đàn anh Diệp Thiên cố lên!”
Cùng với tiếng hô của cô gái, học sinh trường Tam Trung cũng dẫn hoàn hồn sau cơn kích động và đồng loạt hô lên.
“Đàn anh Diệp Thiên, cố lên, xử lý hai tên khốn đó đi!”
“Đàn anh Diệp Thiên, anh nhất định sẽ thắng!”
“Đàn anh Diệp Thiên, hãy bảo vệ Tam Trung!”
Từng tiếng hô vang lên tạo thành một làn sóng âm thanh cuồn cuộn trong không gian.
Nghe thấy những âm thanh đó, Vương Quỷ Đoạt Phách co đồng tử.
“Cậu là học sinh của trường học này?
Lần này, cuối cùng Diệp Thiên cũng lên tiếng.