Chương
Cậu xua tay, mỉm cười: “Bên dưới phần lớn đều là thầy cô và đàn em của tôi, ông thấy sao?”
Quỷ Vương Đoạt Phách và Quỷ Vương Phệ Nhất đều tái mặt, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.
Hôm nay bọn họ tìm tới Lư Chính Vũ để báo thù nên mới tới Tam Trung. Nhưng giờ đây, một học sinh của Tam Trung lại trở thanh mối đại họa của bọn họ, khiến cho tình hình thay đổi chóng mặt. Bọn họ chỉ cảm thấy như ông trời đang trêu đùa họ vậy.
Từ khi nào mà Hoa Hạ lại có thanh niên yêu nghiệt tới mức này chứ?”
“Hiệu trưởng Lư nói hai người kém may mắn quá, tôi cũng thấy đồng tình!”
“Hôm nay vừa hay là buối lễ kỷ niệm của Tam Trung, tôi cũng quay về trường và đúng lúc này thì các người cũng tới tìm hiệu trưởng Lư để báo thù!”
“Bất luận nhìn từ góc độ nào thì các người cũng đều không có cơ hội thắng!”
Hai Quỷ Vương siết chặt nắm đấm, đôi mắt trở nên âm sầm vô cùng.
Hai người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt và đều nhận được suy nghĩ từ đối phương.
Mặc dù Diệp Thiên chí xuất có một chiêu nhưng sức mạnh mà cậu thể hiện thì đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của họ, nhất là Quỷ Vương Đoạt Phách, khi ông ta giao đấu với Diệp Thiên thì đã có thể cảm nhận được sự thâm sâu khó lường của cậu.
Vô tình gây sự với địch thủ như vậy bọn họ không sợ nhưng giờ mục tiêu của họ là tìm Lư Chính Vũ áo thù, tự dưng lòi ra một tên Diệp Thiên thì đúng là có thêm rắc rối.
“Người thanh niên, chúng tôi không biết cậu là ai, nhưng hai huynh đệ chúng tôi lần này tới là để đòi lại nợ máu năm xưa với Lư Chính Vũ chứ không hề có ý hại bất kỳ ai của trường Tam Trung!”
“Hà tất cậu phải xen vào?”
Ông ta thu hồi khí tức, cố gắng đè nén sát ý đối với Diệp Thiên.
“Cậu còn trẻ mà đã tu thành vương cấp, tương lai tiền đồ vô lượng, giao đấu giữa các vương cấp khó tránh khỏi gây tổn thương cho nhau, tôi và cậu không hề có lý do gì để quyết đấu cả!”
“Mục tiêu của chúng tôi là Lư Chính Vũ, thầy trò của trường Tam Trung chúng tôi sẽ không làm tổn thương ai cả, cậu cũng đừng xen vào mối thù giữa chúng tôi, thế nào?”Bọn họ không hề sợ Diệp Thiên, nhưng lúc này ra tay với cậu thì họ sẽ bị tổn hao nhiều sức lực. Bọn họ chỉ muốn gỉai quyết Lư Chính Vũ, sau đó tìm cơ hội tính sổ với Diệp Thiên sau.
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì lắc đầu.
“Tôi không hề xen vào ân oán giữa các người, tôi ra tay với cấc ông chỉ là Vì một thử nghiệm!”
“Thử nghiệm? Thử nghiệm gì.” hai quỷ vương tái mặt, cảm thấy khó hiểu.
Diệp Thiên nâng tay lên, năm ngón tay dài và trắng khẽ xoay, cậu nhếch miệng cười.
“Tôi muốn dùng hơi người để thí nghiệm một chút…”
“Cho lĩnh vực của tôi!”
“Lĩnh vực sao?”
Quỷ Vương Tương Tây đanh mặt.
“Lẽ nào cậu mới vừa bước vào vương cấp không lâu?”
Họ biến sắc, nhìn Diệp Thiên chăm chăm.
Vương cấp đều thường chuẩn bị trước lĩnh vực thì mới được gọi là vương cấp và cái gọi là lĩnh vực cũng chính là mục tiêu mang tính quyết định cho một vương cấp.
Một vị vương cấp, khi giao đấu, chưa chắc sẽ thi triển lĩnh vực của mình, tuy nhiên bất kỳ vương cấp nào cũng đều sở hữu lĩnh vực của mình cả.