Chương
Tiếu Văng Nguyệt không quan tâm đến hình tượng, nhấc váy thiên nga, chạy bước nhỏ đến bên cạnh Diệp Thiên, cô ta cũng mặc kệ Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn vẫn ở đây, nâng tay lên lập tức ôm lấy cánh tay Diệp Thiên.
“Anh đến từ lúc nào vậy? Sao không gọi tôi?”
Cô ta nghiêng mặt cười ngọt ngào với Diệp Thiên, thân mật tựa như người yêu.
Diệp Thiên nghiêng đầu qua, lạn nhạt nói: “Vừa đến không lâu, nhìn thấy trong này nhiều người quá nên không báo cho cô!”
Hà Tuệ Mẫn quan sát thái độ Diệp Thiên đối với Tiếu Văn Nguyệt, nhìn thấy Diệp Thiên không hề phản cảm với việc Tiếu Văn Nguyệt tiếp xúc thì trong lòng cũng thầm vui mừng.
“Cô nhóc này còn nói nữa, hôm qua Tiểu Thiên đã bảo con báo cho bố mẹ, hôm nay đến đây thăm hỏi, nhưng con lại chẳng nói gì cả, hại bố mẹ chẳng biết gì cả!”
Vẻ mặt Tiếu Lâm nghiêm túc, giọng điệu có chút trách cứ.
Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy thì thè lưỡi: “A Thiên quay về, chẳng phải con muốn cho bố mẹ chuyện bất ngờ sao, cho nên mới không nói thôi?”
Diệp Thiên nhún vai, buông tay nói: “Cho nên, ngay cả sinh nhật cô cũng không cần nói luôn?”
Tiếu Văn Nguyệt kéo một cái ghế qua, ngồi bên cạnh Diệp Thiên, có chút ngại ngùng: “Không phải tôi cố ý muốn giấu anh, tôi biết anh thích yên tĩnh, không thích chỗ đông người, tôi sợ anh biết hôm nay là tiệc sinh nhật tôi thì anh sẽ không đến!”
Diệp Thiên dở khóc dở cười, lắc đầu nói: “Đây là tiệc sinh nhật chú Tiếu và cô Hà tổ chức cho cô, sao tôi lại không đến chứ?”
Gương mặt Tiếu Văn Nguyệt tươi cười, không dây dưa vấn đề lúc trước nữa, giơ tay ra với Diệp Thiên.
“Vậy quà của tôi đâu?”
“Quà?”. Vẻ mặt Diệp Thiên kỳ quái: “Cô cũng nói rồi, cô không nói hôm nay là sinh nhật cô thì tôi đi đâu chuẩn bị quà cho cô?”
“Hả?”, Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy, lại kéo cánh tay Diệp Thiên.
“Tôi mặc kệ, hôm nay là sinh nhật mười chín tuổi của tôi, cho dù anh tặng tôi một đoá hoa cũng được, nhất định phải tặng!”
Tiếu Văn Nguyệt dáng vào bên người Diệp Thiên, trong mắt người khác lại giống như đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình vậy, nhìn thấy cảnh này, Vạn Viễn Đồ cách đó không xa lập tức ngây người tại chỗ, hoa hồng rơi xuống đất mà anh ta cũng không nhận ra.
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Tiếu Văn Nguyệt thì đã bị sự thoải mái và khí chất của Tiếu Văn Nguyệt chinh phục, Tiếu Văn Nguyệt giống như sen tuyết núi băng vậy, cao ngạo thánh khiết, trên người còn có một loại khí chất lạnh lùng khiến người ta cách xa vạn dặm.
Anh ta xem Tiếu Văn Nguyệt là nữ thần, mơ mộng cảnh tượng tương lai chinh phục được Tiếu Văn Nguyệt, cô ta sẽ phục tùng răm rắp nghe lời mình, nhưng hiện tại, Tiêu Văn Nguyệt ngự tỷ kiêu ngạo lại trở thành người đáng yêu dễ mến, ôn hoà động lòng người, khiến anh ta kinh ngạc không thôi.
Chuyện khiến anh ta không thể chấp nhận nhất là mọi sự ấm áp của Tiếu Văn Nguyệt không dành cho anh ta, mà cho cậu thanh niên mà anh ta không coi trọng kia.
“Chết tiệt, sao lại như vậy? Rốt cuộc tên kia là ai?”
Anh ta siết chặt nắm tay, ánh mặt nổi giận suýt nữa đã bộc lộ ra.
Vừa nãy anh ta tặng hoa cho Tiếu Văn Nguyệt, động tác này ai ai ở đây cũng thấy rõ mồn một, mà Tiếu Văn Nguyệt khi đó lại ở trước mặt vô số khách khứa, đẩy anh ta ra, lao đến trước mặt một người đàn ông khác mà làm nũng, động tác thân mật, anh ta chỉ cảm thấy lửa nóng bừng bừng trên mặt.