Chương
Xung quanh từng ánh mắt lướt nhìn, tựa như đang cười đùa châm chọc anh ta.
Vạn Vũ Hào ngồi ở bàn khác, đáy mắt căng thẳng, thực sự không ngờ sẽ xảy ra cảnh tượng như vậy.
Ông ta đã âm thầm chú ý đến Tiếu Văn Nguyệt từ lâu, cũng âm thầm nghe ngóng, Tiếu Văn Nguyệt không hề có bạn trai, nhưng bây giờ Tiếu Văn Nguyệt lại hành động thân mật với Diệp Thiên, cả người gần như dán sát lên, ý nghĩa gì không cần nói cũng biết.
“Tên nhóc này từ đầu xuất hiện, rốt cuộc có lai lịch gì? Xem dáng vẻ cả nhà Tiếu Lâm giống như đã xem cậu ta là con rể rồi, vậy Tiểu Đồ chẳng phải là không có cơ hội sao?”
Nghĩ đến đây, vẻ mặt ông ta càng thêm nặng nề.
“Được rồi được rồi, hôm nay là sinh nhật của cô, quà tôi tặng!”
Diệp Thiên bị Tiếu Văn Nguyệt dây dưa không còn cách này, chỉ đành khoát tay.
“Đưa vòng tay trân châu trên tay cô cho tôi!”
Tiếu Văn Nguyệt không hiểu, nhưng vẫn nghe theo tháo vòng tay xuống, đưa vào tay Diệp Thiên.
Vòng tay được dùng loại ngọc phỉ thuý thượng hạng tạo thành, mặt ngoài vòng tay còn được khảm năm viên trân châu tốt nhất từ dưới đáy biển, ánh sáng chiếu vào lấp lánh sinh động.
Diệp Thiên giơ ngón trỏ, đầu ngón tay xuất hiện ánh sáng xanh lam, lần lượt điểm vào từng viên trân châu, một luồng khí vô hình bao bọc lấy vòng tay, năm viên trân châu lập bỗng nhiên hiện ra ánh sáng xanh, sau đó lại biến mất.
“Cầm về đeo đi!”, Diệp Thiên trả vòng tay lại, lạnh nhạt khẽ cười.
“Năm viên trân châu này, tôi đã truyền chân nguyên vào rồi, khi cô gặp nguy hiểm có thể giúp cô ngăn chặn được một chút!”
“Mỗi một viên trân châu có thể cứu cô một lần, sau khi dùng thì sẽ tự động vỡ nát, cũng có nghĩa là, vòng tay này có thể bảo vệ cô bình an được năm lần!”
Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm ở bên cạnh, nếu như là người khác nói câu này bọn họ sẽ cho rằng nói xằng nói bậy, cười nhạt xem thường, nhưng là Diệp Thiên nói ra thì bọn họ lại không hề nghi ngờ.
Tiếu Văn Nguyệt cầm vòng tay, nhẹ nhàng chạm vào, tựa như đang nhìn món bảo bối yêu thích nhất.
“Cám ơn anh nhé A Thiên, món quà này là vậy tốt nhất tôi được nhận, tôi rất thích!”
Vừa dứt lời, cô ta đột nhiên cúi người, khẽ hôn lên mặt Diệp Thiên.
Diệp Thiên lập tức nhíu mày, cậu đang định nói thì Tiếu Văn Nguyệt đã nhanh chân chạy đi, gương mặt ửng đỏ, căn bản không cho Diệp Thiên cơ hội mở lời.
“Con nhóc này, càng lúc càng không có quy tắc, Tiểu Thiên cháu đừng giận nhé!”
Hà Tuệ Mẫn trong lòng vui thích, nhưng vẫn giả vờ xin lỗi Diệp Thiên.
“Không sao cô à!”
Diệp Thiên cười nhạt lắc đầu, không hề để tâm.
Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm lại nói chuyện với Diệp Thiên mấy câu, lúc này mới đứng dậy dặn dò người làm lên món, hai người vừa mới rời đi, Vạn Viễn Đồ lập tức đã đi đến.
Anh ta cầm một ly cocktail, nâng ly với Diệp Thiên, vẻ mặt cười tựa như không cười.
“Cậu bạn này, lần đầu gặp mặt, muốn kết bạn với cậu, ly rượu này tôi kính cậu!”