Chương
“Một thanh kiếm mạnh quá, với sức uy hiếm của luồng sáng kia thì đủ để xếp nó vào Ngũ Đại Thần Binh rồi”
Yến Khinh Vũ lầm bầm và càng cảm thấy tò mò về Diệp Thiên hơn. Cô ta thật sự rất muốn biết tu vi của Diệp Thiên tới từ đâu, thuật luyện khí của Diệp Thiên cũng tới từ đâu.
Diệp Thiên nhìn chăm chăm thanh trường kiếm trong tay, biểu cảm vô cùng thản nhiên, không hề tỏ ra vui mừng.
Thiên lôi gia thân, luyện thân kiếm- hai bước này đối với cậu mà nói dễ như trở bàn tay, không hề khó. Bước cuối cùng trong việc luyện chế Chân Vũ Tiệt THiên Kiếm mới là bước khó nhất, và đó cũng chính là bước thứ ba.
Tập trung kiếm hồn.
Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm lấy sấm sét làm tinh túy, lấy kim loại thiên ngoại làm thân kiếm, nhưng vẫn thiếu một bước quan trọng đó là rót vào đó hồn kiếm.
Một thanh kiếm muốn linh thì phải có hồn.
Muốn phát huy được uy lực thực sự của Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm thì cần lấy tinh thần của con người luyện ra một kiếm hồn. Cả hai có tâm ý tương thông, thống nhất làm một, chỉ cần một suy nghĩ cũng có thể khiến cho Chân Vũ Tiệt THiên Kiếm bay đi hàng nghìn dặm và giết chết kẻ địch.
Lực tinh thần của Diệp Thiên đã đạt tới cảnh giới quy nguyên, một khi bước vào cảnh giới này thì thần thông sẽ tự hình thành. Đôi mắt cậu sáng rực, lực tinh thần cực mạnh hóa thành những làn sóng mỏng và bao trùm lên thanh kiếm dài.
“Vụt vụt!”
Lực tinh thần hóa thành những chấm nhỏ không ngừng đập lên thanh kiếm, đây gọi là dĩ thần vấn kiếm, chỉ có như vậy thì mới có thể tập trung được hồn kiếm và dẫn dụ được linh kiếm.
Âm thanh tinh tinh tang tang vang khắp bốn phía như một bài hát vui tai, Diệp Thiên tập trung tinh thần vào nó.
Một lần, mười lần, một trăm lần, một triệu lần!
Một tiếng trôi qua, lực tinh thần của Diệp Thiên vẫn đập lên thân kiếm hàng triệu lần rồi thanh kiếm mới phát ra tiếng kêu thoải mái lần đầu tiên. Một luồng sáng mỏng từ thanh kiếm phóng ra, đây chính là lần sinh ra đầu tiên của kiếm hồn.
“Tốt!”
Diệp Thiên khẽ kêu lên, đôi mắt sáng rực một lần nữa, lực tinh thần tạo thành một trùm sáng rót ôm trọn lấy luồng sáng kia.
Lực tinh thần của Diệp Thiên cuồn cuộn giống như bụng mẹ, luồng sáng kia lần đầu tiên mọc lên một phôi mầm và dần trưởng thành trong bụng mẹ.
Quá trình này có lẽ cần tới bảy ngày hoặc mười ngày, giai đoạn này Diệp Thiên cần tập trung cao độ để có thể giúp cho kiếm hồn được hoàn thiện.
Một khi kiếm hồn trưởng thành thì đó chính là ngày ra đời của Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm.
Yến Khinh Vũ đứng từ xa quan sát, không hề đi lên. Cô ta biết luyện khí thì điều kiêng kị nhất chính là làm phiền.
Thấy ánh sáng quanh người Diệp Thiên, cô ta đã cảm nhận được mùi vị của lực tinh thần.
“Tên này còn là thần võ song tu sao?”
Cô ta càng cảm thấy kinh ngạc hơn, ánh sáng trên người Diệp Thiên còn mạnh hơn cả tu vi võ đạo, vượt qua cả rất nhiều tuấn kiệt trong tiểu thế giới của cô ta. Giờ đây Diệp Thiên còn để lộ ra lực tinh thần phi thường của mình, cả hai tương sinh tương hỗ khiến lực chiến đấu khó ai có thể so bì.
Cô ta tưởng rằng mình đã hiểu được Diệp Thiên tới năm phần, nhưng giờ xem ra, những gì mà cô ta thấy chỉ là một góc của tảng băng mà thôi.
“Thần võ song tu cộng thêm luyện khí sao?”
Cô ta sôi trào, như vậy thì Diệp Thiên chắc chắn là người toàn năng mà cô gặp được trong số bao nhiêu kẻ tài giỏi ngoài kia, là người mạnh nhất.
Nhớ tới cảm giác đặc biệt mà mình dành cho Diệp Thiên, cô ta bỗng cảm thấy tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
Diệp Thiên tập trung tinh thần, hòa hợp làm một với màn đêm, cẩn thận nuôi dưỡng kiếm hồn mới được sinh ra. Tầm mười phút sau, cậu bỗng đanh mắt.
“Bụp!”
Kiếm hồn mới sinh ra được nuôi trong ánh sáng bỗng phát ra tiếng kêu, một đường nứt tạo ra rồi đường nứt lan rộng khiến cho kiếm hồn bị vỡ làm hai.
Diệp Thiên chau mày, lực tinh thần được điều động tới mức mạnh nhất, muốn hợp lại hai mảnh kia nhung không thể làm gì được. Vết nứt của kiếm hồn trông vô cũng rõ nét, chỉ cần cậu mất tập trung thì hồn kiếm sẽ lập tức bị nứt và vỡ ra tiếp
“Sao lại như vậy chứ?”