Chương
Diệp Thiên cảm thấy kỳ lạ. Hai bước đầu cậu làm hết sức thuận lợi nhưng tới bước quan trọng cuối cùng thì lại xảy ra sai sót.
Cậu biết có cố gắng nữa cũng không được đành tản lực tinh thần, luồng sáng kia tiếp tục bị nứt ra bên trong và biến mất.
Cậu rơi vào trầm tư, vẫn không rõ là đã xảy ra chuyện gì. Cậu tiếp tục thi triển lực tinh thần và tập trung kiếm hồn một lần nữa.
Cậu dùng lực tinh thần nuôi kiếm hồn, lần này chỉ cần có phút nhưng kết quả vẫn như vậy, kiếm hồn vẫn bị nứt ra và không thể nào hợp lại được.
Cậu lại thử thêm vài lần nữa cho tới khi trời sáng thì cả mười lần đều như một, kiếm hồn vẫn không thể duy trì được khi được lực tinh thần của cậu nuôi dưỡng, cứ bị nứt làm hai.
“Hóa ra là vậy!”
Diệp Thiên tái mặt, lực tinh thần thu lại, cậu biết có tiếp tục thì cũng không làm gì được vì cậu đã tìm ra được nguyên nhân.
Muốn nuôi dưỡng hoàn thiện kiếm hồn mới sinh ra thì lực tinh thần của cậu phải luôn được duy trì ở một mức ổn định, không được mạnh hơn hay yếu hơn dù chỉ một phần, mà phải giữ được trạng thái cân bằng.
Tu vi của lực tinh thần dù đạt tới quy nguyên nhưng để lực tinh thần của cậu có thể kiểm soát được ở mức tinh tế như vậy thì vẫn còn một khoảng cách nữa.
Đây chính là nguyên nhân khiến cho kiếm hồn cứ bị nứt ra như vậy. Giới hạn hiện tại của cậu, muốn kiểm soát lực tinh thần ở mức cân bằng thì cũng chỉ cố gắng duy trì được trong tiếng đồng hồ. So với thời gian mà kiếm hồn cần để trưởng thành thì cách xa hàng vạn dặm.
“Xem ra mình đã suy nghĩ quá đơn giản!”
Diệp Thiên khê vuốt ve thanh kiếm và lắc đầu.
“Muốn tập trung kiếm hôn thành công, với tu vi lạc tinh thần hiện tại của mình thì còn miễn cưông quá, xem ra chi có cách khiến lực tinh thần mạnh hơn thì mới có thể luyện ra được Chân Và Tiệt Thiên kiếm!”
Trên cảnh giới quy nguyên còn được gọi là cảnh giới phá nguyên. Lực tinh thần của Diệp Thiên cần đạt tới cảnh giới này thì mới có thể tập trung được kiếm hồn.
Bây giờ lực tinh thần của cậu mới là đỉnh phong quy nguyên, cách phá nguyên còn một bước, nhưng một bước này cần có thời cơ, nếu không dù có khổ luyện thế nào thì trong nửa năm cũng đừng nghĩ tới có thể đạt được.
“Vụt!”
Diệp Thiên hít một hơi thật sâu, cất thanh kiếm vào trong nhẫn không gian và từ từ đứng dậy.
“Cô tới đây, tôi muốn nói chuyện với cô!”
Cậu khẽ vẫy tay với Yến Khinh Vũ là lên tiếng.
Yến Khinh Vũ gật đầu, bước tới trước mặt Diệp THiên.
“Giúp tôi một việc, thay tôi tới nhà họ Diệp ở thủ đô, nói với họ tôi sẽ biến mất một thời gian!”
“Trong thời gian đó, bất luận là nhà họ Diệp có chuyện gì thì cũng không được tùy tiện hành động, mọi việc phải đợi tôi về!’
“Còn chuyện giữa cô và tôi thì tạm thời để qua một bên, sau này cô muốn thế nào thì tôi sẽ đáp ứng như thế!”
Diệp Thiên nói giọng lạnh lùng, Yến Khinh Vũ bỗng đơ người. Cô ta quen Diệp THiên trong thời gian quá ngắn nhưng chưa bao giờ thấy Diệp Thiên nói với mình bằng giọng nghiêm túc như vậy.
Cô ta vốn không định đồng ý nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của Diệp Thiên thì không biết tại sao cô lại gật đầu ngay tắp lự.
Diệp Thiên lấy điện thoại ra, nhắn một tin cho Hoa Lộng Ảnh sau đó bóp nát điện thoại trong tay.
Bởi vì một chọi sáu, giết chết sáu vương cấp trăm năm thì địa vị của Diệp Thiên trên trường quốc tế e rằng ngày càng khủng khiếp. Viện trọng tài, La Võng, Huyết tộc sẽ âm thầm tập hợp các thành viên cao cấp và hành động để nắm bắt được thông tin và hành tung của Diệp Thiên.
Nhưng không ai ngờ, đế vương bất bại chấn động thiên hạ lúc này lại đột nhiên biến mất tăm.
Diệp Thiên giết chết vị vương cấp trăm năm cùng một lúc tại Lư Thành đã gây rung động thế giới ngầm, vô số những kẻ mạnh đều nghe danh đã thấy sợ và phải tái mặt.