Chương
Mà Nguy Từ Phó, đứng hàng nhỏ nhất trong nhà họ Ngụy, bên trên còn có một anh cả và một chị hai, trong nhà họ Ngụy thấp cổ bé họng, là kiểu người đứng bên rìa quyền lợi, không cách nào sánh với Nhiếp Hâm – vi thái từ được chọn của nhà Nhiếp này.
Cho dù cậu ta ôm một bụng tức thì cũng không dám chống đối cùng với Nhiếp Hâm, bời vì cậu ta biết rõ, người thua thiệt cuối cùng chính là mình.
“Nhiếp Hâm, nói chuyện chú ý chút, ai là vợ chưa cưới của anh?”
Lúc này Uông Lạc Đan ở bên cạnh lên tiếng.
Sắc mặt cô ta lạnh lùng, trầm giọng nói: “Quả thật hai nhà chúng ta sắp trở thành thông gia, nhưng chỉ cần một ngày chưa thành công, tôi sẽ không thừa nhận mình là vợ chưa cưới của anh!”
“Hơn nữa, tôi không quen thân với anh, phiền anh gọi toàn bộ tên họ của tôi, đừng gọi tôi là Lạc Đan, tôi không quen!”
Mấy năm gần đây tình hình của nhà họ Uông không được tốt lắm, công ty phát triển chậm chạp, vốn đầu tư hàng năm vẫn luôn giảm sút, mà nguồn tài nguyên to lớn do nhà họ Nhiếp khống chế tại Cảng Đảo chính là thứ nhà họ Uông cần.
Là ông nội Uông Lạc Đan chủ động trèo lên cánh cửa nhà họ Nhiếp, tìm cách tạo dựng quan hệ thông gia, còn đối tượng của lần kết hôn này chính là cô ta và Nhiếp Hâm.
Cô ta biết, đây là số mệnh gia tộc sắp xếp cho mình, cô ta trốn không thoát, vì lợi ích của gia tộc, cuối cùng cô ta cũng chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng cô ta thật sự không hề có chút thiện cảm nào với Nhiếp Hâm, trái lại còn chán ghét đến cùng cực.
Bên dưới nhà họ Nhiếp có công ty giải trí lớn nhất Cảng Đảo, trong đó có rất nhiều ngôi sao nghệ sĩ vì muốn nổi tiếng nên sẵn lòng chủ động bò lên trên giường quản lý cấp cao của nhà họ Nhiếp, mà Nhiếp Hâm chính là ‘người nổi bật’ trong đó, từng chơi không biết bao nhiêu ngôi sao người mẫu trẻ.
Gần như tất cả mọi người đều biết rõ sinh hoạt cá nhân xa hoa lãng phí mà hỗn loạn của Nhiếp Hâm, đã không còn là tin tức mới mẻ gì.
Mặc dù Nhiếp Hâm quả thật là ngọn cờ nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của Cảng Đảo, năng lực thủ đoạn đều cực cao, nhưng Uông Lạc Đan không cách nào chấp nhận được loại người đủ loại tật xấu chơi bời rượu chè gái gú này.
Bởi vậy trước khi chính thức đính hôn với Nhiếp Hâm, cô ta tránh được thì sẽ tránh, ở bên ngoài cũng chưa từng thừa nhận mình là vợ chưa cưới của Nhiếp Hâm, vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh ta.
“Lạc Đan, lời này nghe xa lạ quá rồi!”
Nhiếp Hâm mỉm cười, xích lại gần Uông Lạc Đan hơn: “Cô hẳn phải rõ ràng tình trạng hiện giờ của nhà họ Uông, chỉ có dựa vào nhà họ Nhiếp tôi, nhà họ Uông mới có thể ngồi vững tại vị trí trong hào môn!”
“Sớm muộn gì cô cũng là người của tôi, điểm này, cô phải luôn luôn nhớ kỹ!”
Uông Lạc Đan nghe vậy, sắc mặt hơi tái lại, mở miệng nhưng lại không biết phản bác như thế nào.
Ánh mắt Nhiếp Hâm xoay chuyển, sau đó rơi xuống người Nhậm Uyển Doanh, ánh mắt tham lam quét một lượt khắp người cô ta, lúc này mới thu lại.
“Cô Nhậm, em trai tôi theo đuổi cô lâu như vậy, nào là hoa tươi nào là xe sang, cô không cảm kích thì thôi đi, vậy mà mời cô ăn cơm cô cũng chưa từng nể mặt đồng ý!”
“Nhưng bây giờ cô lại chấp nhận lời mời của Ngụy Tử Phó, chẳng lẽ cô cảm thấy nhà họ Nhiếp tôi không sánh bằng nhà họ Ngụy, em trai tôi không sánh bằng Ngụy Tử Phó hay sao?”
Anh ta nắm giữ thế lực ngầm của nửa cái Cảng Đảo này, khí thế vốn đã cực mạnh, anh ta vừa liếc mắt nhìn đã khiến Nhậm Uyển Doanh rụt về phía sau.
Cuộc thi Hoa hậu Cảng Đảo lần này là do ‘giải trí Thiên Hà’ dưới trướng nhà họ Nhiếp một tay lo liệu, có thể nói, nhà họ Nhiếp muốn người nào trở thành Hoa hậu Cảng Đảo cuối cùng thì người đó chính là quán quân, toàn bộ quá trình đều do nhà họ Nhiếp khống chế trong tay.