Chương
Nhiếp Hâm lạnh lùng nói: “Lạc Đan và cô Nhậm đây có đi hay không là do họ quyết định, nếu bọn họ muốn ở lại đây để dùng bữa chung, tôi rất hoan nghênh!”
Anh ta giơ tay chỉ về phía Diệp Thiên: “Nhưng ngươi và tên nhóc này phải rời đi!”
Đôi mắt Nguỵ Tử Phó trở nên âm u, cậu ta đặt phòng ở đây, mời người đẹp tới ăn cơm trước, bây giờ bị đuổi khỏi đây đã đủ nhục nhã lắm rồi.
Chưa dừng lại ở đó, nếu Uông Lạc Đan và Nhậm Uyển Doanh mà cậu ta mời tới còn muốn ở lại đây, vậy đây đúng là mối nhục nhã nhất đời người, từ giờ trở đi sẽ trở thành chuyện cười của giới thượng lưu Cảng Đảo.
Nhậm Uyển Doanh không có nhiều phản ứng, Uông Lạc Đan lập tức thay đổi suy nghĩ.
Cô ta là người đứng đầu một thế hệ của nhà họ Uông, gồng gánh trách nhiệm rất lớn với tương lai của gia tộc. Nếu cô ta ở lại, kết giao được với Âu Dương Đoạn Vân, đây chắc chắn là sự giúp đỡ rất lớn với nhà họ Uông, chưa biết chừng còn tạo được một tin vui không ngờ tới.
Nhưng cô ta cũng hiểu rõ, hôm nay, Nguỵ Tử Phó mời cô ta tới đây, nếu Uông Lạc Đan đồng ý ở lại với Nhiếp Hâm, điều này có nghĩa cô ta sẽ chà đạp lên tôn nghiêm của Nguỵ Tử Phó, hơn nữa từ nay trở đi, mối quan hệ của cô ta và Nguỵ Tử Phó cũng sẽ hoàn toàn cắt đứt.
Sau khi suy xét giữa lợi và hại, cuối cùng tình cảm vẫn giành chiến thắng. Cô ta hơi nhấp môi, từ từ đứng dậy.
“Tử Phó, Uyển Doanh, chúng ta đi thôi!”
Nghe thấy vậy, Nhậm Uyển Doanh lập tức đứng lên. Nguỵ Tử Phó thấy hai người đồng ý rời đi cùng mình mới thở phào nhẹ nhõm.
Bốn người cùng nhau đi ra khỏi phòng, lần này, Nhiếp Hâm không ngăn cản, chỉ nhìn bóng người bọn họ rời đi bằng ánh mắt lạnh lùng.
Diệp Thiên theo sau Nguỵ Tử Phó, đi ra ngoài, từ đầu tới cuối chẳng nói câu nào, thậm chí chút tức giận cũng chẳng thể hiện ra.
Ánh mắt Nhiếp Hâm dừng lại chỗ Diệp Thiên, trong lòng tỏ ra khinh thường.
Vừa rồi, Diệp Thiên không hề mở miệng nói bất kỳ câu nào, chỉ im lặng đứng một bên, trông rất hèn nhát, chẳng có chút khí chất của một thằng đàn ông.
Bồ Tát còn có những lúc nổi giận, vậy mà Diệp Thiên Lại thiếu mất sự tôn nghiêm của một người đàn ông. Anh ta cảm thấy Nguỵ Tử Phó làm bạn với loại người này đúng là ngu dốt vô cùng, càng thêm khinh thường Nguỵ Tử Phó hơn.
Bốn người Diệp Thiên vừa đi tới cuối hành lang, bỗng ở phía đầu bên kia xuất hiện hai bóng người rất có khí chất.
Hai người phong độ ngời ngời, nhìn vào là biết có xuất thân không thấp. Một người trong số đó vẻ mặt hơi nhợt nhạt giống như bị bệnh, bước đi có phần không vững nhưng đôi mắt vô cùng sắc bén, dường như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện.
Người thanh niên còn lại lại càng xuất chúng hơn. Khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao ráo, từ trên xuống dưới đều toát lên một khí chất bá đạo chỉ có kẻ làm vua mới có, cao hơn hẳn một đẳng cấp so với chàng thanh niên đi bên cạnh.
Phia sau hai người bọn họ còn có thêm mười mấy người vệ sĩ. Bọn họ đi đến đâu, các phòng đều nhanh chóng đóng cửa lại, sợ rằng bản thân không may đắc tội.
Nghe thấy động tĩnh, Nhiếp Hâm đi ra khỏi phòng, vừa hay nhìn thấy hai người đi tới.
Bộ dạng ngang ngược của anh ta bỗng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nịnh nọt.