Chương
“Cậu Ậu Dương, cậu Khương, chào mừng! Hai vị có thể nhận lời mời của tôi tới đây, Nhiếp Hâm thực sự quá vui mừng vì vinh dự này rồi!”
Hai chàng trai vừa mới đến không phải ai khác mà là hai nhân vật lớn của thủ đô: Âu Dương Đoạn Vân và Khương Long Hoa.
Khương Minh đã phát triển lôn mạnh ở thủ để, Khương Long Hoa và Au Dương Đoạn Vân lên kế hoạch mở rộng Khương Minh tại Cảng Đảo chốn phốn hoa đô hội.
Đối diện với con trưường gia tộc họ Nhiếp, Au Dương Đoạn Vân chi gật nhẹ đầu, coi như chào nhau một tiếng, còn Khương Long Hoa mim cười nói: “Cậu Hâm quá lời rôi, nhà họ Nhiếp là đối tượng hợp tác trọng điểm của Khương Minh chúng tôi, cậu mời chúng tôi tới đây dùng bữa như này cho dù bân rộn đến mẫy cũng phải tới thôi!
Lời này của Khương Long Hoa chỉ là nói cho có lệ nhưng Nhiếp Hâm rất tận hưởng. Anh ta cười lớn, tạo tư thế mời hai người vào trong.
Khi Khương Long Hoa đang chuẩn bị bước vào trong, chợt nhận ra Âu Dương Đoạn Vân đứng bên cạnh không hề nhúc nhích, nhìn về phía đầu bên kia hành lang không hề chớp mắt.
“Âu Dương, sao thế?”
Khương Long Hoa dừng bước, tò mò hỏi.
Âu Dương Đoạn Vân hơi nheo mắt, ánh nhìn càng ngày càng biến đổi, hướng mà cậu ta nhìn là nơi bóng người Diệp Thiên vừa biến mất.
“Hình như tôi nhìn thấy cậu ấy rồi!”
“Cậu ấy?”, Khương Long Hoa bỗng đanh mặt lại: “Cậu nói…”
Âu Dương Đoạn Vân gật đầu chắc nịch, hít sâu một hơi.
“Hy vọng là tôi nhìn nhầm!”
Cậu ta biết, nếu mình không nhìn lầm, một thành phố quốc tế lớn như Cảng Đảo sẽ sục sôi vì sự xuất hiện của “cậu ấy”.
Khi hai người đang nói chuyện, Nhiếp Hâm đột nhiên xen ngang.
“Cậu Âu Dương, cậu Khương, người mà hai vị đang nhìn vừa mới ngồi trong phòng này!”
“Hai người quen cậu ta sao?”
“Hai người quen cậu ta sao?”
Nhiếp Hâm nhìn theo ánh mắt của hai người bọn họ, vừa hay chính là hướng đám người Diệp Thiên mới rời đi, tò mò hỏi.
“Ố?”, Âu Dương Đoạn Vân quay đầu lại, lần đầu tiên chủ động đáp lời Nhiếp Hâm.
“Cậu nói, vừa rồi bọn họ ở trong phòng này? Bọn họ là ai thế?”
Đôi mắt Nhiếp Hâm hơi dao động, giọng nói có chút khinh thường.
“Vừa rồi, trong phòng có hai tên là con nhà giàu của Cảng Đảo, một người là ứng viên cho chức hoa hậu Cảng Đảo, còn có một tên nhóc mặc hàng chợ!”
“Căn phòng này có vị trí đẹp nhất trong nhà hàng, chỉ có nó mới phù hợp với thân phận của hai vị, cho nên tôi đã đuổi bọn họ đi!”
“Đuổi đi?”, Khương Long Hoa trừng mắt, lấy làm lạ: “Bọn họ chẳng làm gì, cứ thế rời đi sao?”
“Đúng vậy!”, Nhiếp Hâm mỉm cười, giọng điệu còn kèm chút ngang ngược.
“Không giấu gì hai vị, tại đất Cảng Đảo này, lời nói của Nhiếp Hâm này vẫn có chút trọng lượng, mặc dù cùng là gia tộc lớn ở Cảng Đảo, nhưng chín gia tộc còn lại vẫn chưa đủ tư cách nói chuyện với tôi!”