Chương
Diệp Thiên lao ra khỏi vòng kiếm, ánh mắt lạnh thấu xương, một quyền từ xa đánh về phía Cận Vô Trần.
Một quyền này, không hề có chân nguyên, hoàn toàn dùng toàn bộ sức mạnh Phệ Thiên Chi Thể đánh ra.
Chiêu thứ ba của Tam Tuyệt Quyền, Chấn Vũ!
“Ầm ầm!”
Không gian trống rỗng bị đánh ra thành một cái động lớn, quyền thế tạo thành một thông đạo hình tròn chứa được cả một người, đánh về phía kiếm vực ở chỗ Cận Vô Trần.
Cảm nhận được uy lực mạnh mẽ trong quyền này, ánh mắt Cận Vô Trần nghiêm trọng, Diệp Thiên lại muốn dùng sức mạnh đánh vỡ kiếm vực vô song của ông ta?
Diệp Thiên tung ra cú đấm đầu tiên, quyền kình như giao long gào thét, điên cuồng mãnh liệt đâm lên trên Kiếm Vực.
“Két két!”
Trong khoảnh khắc quyền kình tiếp xúc với Kiếm Vực, vô số kiếm mang đột nhiên khởi động, trên không trung, một tia chớp điện sáng chói đột ngột xuất hiện từ nơi kiếm mang và quyền kình va chạm, sau đó lan ra xung quanh, khí kình vô hình đẩy ra bốn phía, chấn động không thôi.
Trên mặt biển gió giục mây vần, sóng lớn ngập trời, cuồn cuộn không ngừng, khí kình mênh mông cuồn cuộn quét ra xung quanh hơn trăm mét, mặt biển dưới chân hai người bỗng dưng lõm xuống, giống như một cái bát khổng lồ.
Cú đấm đầu tiên của Diệp Thiên bị đón đỡ.
“Tiếp tục!
Cơ thể Diệp Thiên lùi về sau mấy bước, Cận Vô Trần đang ở trong Kiếm Vực, cả người hệt như tảng đá chôn dưới mặt đất, sừng sững không nhúc nhích. Nhưng Diệp Thiên chỉ nhếch miệng cười một tiếng, bàn chân đạp xuống, lần nữa vọt lên phía trước, lại tung ra một cú đấm.
‘Phá!
Cận Vô Trần như lão tăng ngồi thiền, không hề lay động, Hàm Quang trong tay chợt lóe, hóa thành luồng sáng trắng chói lóa, mạnh mẽ chống đỡ cú đấm của Diệp Thiên.
“Rầm rầm!”
Trên mặt biển giống như có hai chiếc quân hạm cao cấp nhất đang chiến đấu kịch liệt, nước biển bắn ra tung tóe, vô số đàn cá bị nổ bắn lên trên, sương máu bay đầy trời, hai vị cường giả tối cao bên trong vương cấp này lại chẳng hề quan tâm, vẫn điên cuồng giao đấu.
Mỗi khi tung ra một cú đấm, Diệp Thiên đều sẽ lùi về sau mấy trượng, trái lại là Cận Vô Trần, chưa từng lui dù chỉ một bước, trong mắt mọi người Kiếm Vực vẫn sừng sững, dường như Diệp Thiên hoàn toàn rơi vào thế yếu, cho dù như thế nào cũng không thể đánh tan Kiếm Vực có một không hai của Cận Vô Trần.
Nhưng phải bản thân Cận Vô Trần mới biết khổ sở của bản thân lúc này, mỗi một cú đấm của Diệp Thiên đánh vào đều khiến ông ta cảm giác thấy toàn bộ Kiếm Vực trập trùng không yên.
Mặc dù Kiếm Vực không hề dao động, nhưng bản thân ông ta hiếu được, quyền kình của Diệp Thiên đã khiến nền móng của Kiếm Vực dao động, ông ta vốn dĩ ở trên mặt biển chừng mười trượng, nhưng mỗi lần giao đấu với quyền kình của Diệp Thiên, nước biển dưới chân ông ta đều sẽ bỗng dưng lõm xuống mấy trượng, đánh cho nước biển khuấy động mạnh mẽ.
“Rầm rầm!”
Lại là một tiếng vang cực lớn, Diệp Thiên bị Kiếm Vực đánh lui lần nữa, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ.