Chương
Cơ thể cậu đứng giữa không trung, bàn chân đạp xuống, sau đó bay cao lên mấy chục trượng, một tiếng rồng ngâm vang vọng đất trời.
“Tiếp tục!”
Tay trái cậu đưa sang tay phải, kéo ống tay áo lên, cơ bắp bên cánh tay phải phồng lên, sức mạnh cơ thể nguyên sơ thuần túy nhất đều chứa đựng bên trong cánh tay phải này.
“Tam Tuyệt Quyền, Tam Tuyệt hợp nhất, Long quyền bộc phát!”
Trong cú đấm này, Diệp Thiên chồng chất uy lực của ba thức đầu Tam Tuyệt Quyền với nhau, cơ thể và chân nguyên kết hợp đến cực hạn, một bóng rồng bay ngang trên không trung, trên cánh tay cậu cũng ẩn hiện vảy rồng, hệt như chân long phụ thế.
“Rống!”
Tiếng rồng ngâm chấn động bầu trời, toàn bộ cơ thể Diệp Thiên đều được ánh sáng màu lam bao phủ, rồng lớn bằng chân nguyên màu lam tung hoành ngang dọc, lao đến gặm nhấm Kiếm Vực.
Đồng tử Cận Vô Trần đột nhiên co rụt lại, cú đấm này đến quá mức nhanh chóng, ông ta còn chưa vung kiếm thì sức mạnh của long quyền đã đánh lên trên Kiếm Vực.
“Roẹt!”
Chỉ trong chớp mắt, cuối cùng Kiếm Vực vững như lồng giam sắt thép cũng không chịu nổi nữa, bị quyền kình hình rồng phá vỡ, quyền kình như một con rồng giận dữ lao xuống biển, sau đó cuồn cuộn lao ngược lên, khuấy đảo
khiến cho Kiếm Vực vỡ tan.
Ánh mắt Cận Vô Trần nghiêm nghị đến cực điểm, cơ thể lùi nhanh về phía sau, sau khi quyền kình phá vỡ Kiếm Vực, giống như mãng xà nuốt người, tiếp tục cuốn đến, đuổi giết ông ta sít sao.
“Kiếm Lam, cuồng phong!”
Hàm Quang trong tay ông ta vung lên tạo ra một vùng ánh sáng, hình thành vách tường mấy chục trượng ngăn cản trước người, chỉ trong chớp mắt này, ông ta đã ngưng tụ ra hai mươi mốt kiếm, mỗi một kiếm đánh ra đều là chiêu thức đỉnh cao mang phong cách cố xưa.
Cho dù như vậy, quyền kình vẫn dũng mãnh như rồng, mang theo sức mạnh bẻ gãy nghiền nát, cho dù kiếm kỹ của Cận Vô Trần siêu phàm như thế nào, nó vẫn mang theo sức mạnh hủy diệt tất cả đánh nát những ánh kiếm của ông ta.
Trong khoảnh khắc vung kiếm, Cận Vô Trần cũng dần dần lùi về phía sau, cuối cùng, quyền kình liên tục phá tan hai mươi mốt ánh kiếm, đánh lên trên mũi kiếm Hàm Quang.
“Vù!
Tiếng vù vù dữ dội vang vọng khắp đất trời, cơ thể Cận Vô Trần khẽ run lên, sóng khí dưới chân không ngừng nổ tung, nước biến lõm xuống, ông ta liên tục trượt ra ngoài đến trăm mét, trên mặt biển hiện ra một vệt trắng cực dài.
Diệp Thiên ngạo nghễ đứng trên trời cao, tay áo bên phải đã hoàn toàn biến mất, trên cánh tay phải ẩn hiện hình xăm con rồng màu lam, gân cốt hệt như huyền thiết cứng rắn tạo thành.
Một cú đấm chứa đựng toàn bộ sức mạnh Phệ Thiên Chi Thể của cậu có uy lực đáng sợ bực nào, lại thêm chân nguyên mênh mông cuồn cuộn của cậu, cho dù Kiếm Vực của Cận Vô Trần vững chãi như thế nào thì cũng không thể ngăn cản nổi.
“Cú đấm này thật đáng sợ!”
Trong mắt Ngụy Phó bắn ra khát khao yêu thích vô tận, ông ta đã bước vào chí tôn võ thuật, là mục tiêu vô số võ giả hâm mộ theo đuổi, nhưng trước mặt Diệp Thiên và Cận Vô Trần, loại sức mạnh có thế cướp đoạt tạo hóa thiên địa, giơ tay nhấc chân có thể dời núi lấp biển, mới là thứ mà ông ta thật sự muốn theo đuổi.
Cận Vô Trần bị cú đấm của Diệp Thiên đánh lui trăm mét, chân đạp trên sóng dữ, ánh mắt lạnh thấu xương.