Chương
“Tí tách!
Máu tươi chảy xuống dọc theo cánh tay trái của Diệp Thiên, sau đó nhỏ xuống mặt biển, vài con cá mập khát máu không quan tâm sóng to cỡ nào lượn vòng bên dưới tìm kiếm hơi thở của con mồi.
Cả người Diệp Thiên ở trên mặt biển mười trượng, ánh mắt khẽ dao động, đây là lần đầu tiên cậu bị đối thủ phá vỡ phòng ngự trong trận chiến.
Một kiếm động trời sau khi đạt đến hoàng cấp của Cận Vô Trần không chỉ là phá được lớp chân nguyên hộ thân của cậu mà còn làm tổn thương đến Phệ Thiên Chi Thế cậu đã triển khai hoàn toàn.
Cận Vô Trần chắp tay ra sau lưng, một tay siết nó thành hình kiếm quyết, như tiên như thần, lúc này Diệp Thiên đã không còn ở trong mắt ông ta nữa.
Nhìn thấy vết thương sâu ba tấc trên bả vai Diệp Thiên lúc này đã bắt đầu lành, Cận Vô Trần hơi nheo mắt, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Nếu là vương cấp khác thì khi trúng một kiếm của hoàng cấp chắc đã chết ngay tại chỗ, nhưng Diệp Thiên lại chỉ bị thương nặng, hơn nữa bây giờ vết thương đã bắt đầu lành, cơ thể mạnh như thế khiến ông ta không ngờ.
“A!’
Nhậm Uyển Doanh hét lên một tiếng, Kỷ Nhược Tuyết lấy tay che mắt lại hoảng sợ, trận chiến này Diệp Thiên bị thương trước, lợi thế trước đó đã không còn, cô ấy khó có thể tưởng tượng được nếu Diệp Thiên bị Cận Vô Trần chém chết trước mắt cô ấy, cô ấy sẽ như thế nào.
Trong mắt cô ấy Diệp Thiên trước giờ là thần thoại bất bại, nhưng hôm nay lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Diệp Thiên bị thương.
“Diệp Lăng Thiên, chỉ là một kiếm này, cậu hẳn đã biết sự cách biệt giữa tôi và cậu rồi”.
Cận Vô Trần thờ ơ nói, tiến một bước ra vẫn xuất hiện trước mặt Diệp Thiên như tiếp nói không gian, bình tĩnh đánh một cú ra.
Diệp Thiên hoàn hồn, đã có cảm giác trước đó cũng vung một cú đấm ra.
Nắm đấm của hai người chạm vào nhau, cuồng phong nổi lên, biển dưới chân họ trũng xuống, một luồng khí tức cuộn trào theo sóng biển tạo nên những con sóng khổng lồ dài cả trăm mét.
Diệp Thiên hừ một tiếng, lùi lại về sau, bị cú đấm mang theo sức mạnh kinh thiên động địa của Cận Vô Trần đánh cho lùi về sau một lần nữa.
Khi Diệp Thiên lùi lại, Cận Vô Trần không cảm xúc hai tay cuộn lại, vô số nước biển tụ lại trên mặt biến cực lớn, ngưng tụ thành hai lòng bàn tay to lớn mấy chục thước, đánh vào hai bên trái phải của Diệp Thiên.
Hai bàn tay này không lớn bằng bàn tay trước đó, nhưng lại chắc chắn và cứng hơn bàn tay màu xanh trước đó, thậm chí tấm thép dày vài mét cũng có thế bị ép thành bánh sắt khi ở trong đó.
“Phá!”
Mặc dù vai Diệp Thiên đang bị thương nhưng không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của cậu, từ khi xuất đạo, cậu chưa từng sợ bất kỳ một đối thủ nào, dù bây giờ Cận Vô Trần có tu vi cảnh giới vượt xa cậu, đã đạt đến bước cậu khó mà chống lại nhưng cậu vẫn không hề có ý rút lui.
Cậu đặt hai bàn tay trước ngực, sau đó đẩy sang hai bên cơ thể, chân nguyên màu lam nhạt bộc phát, tăng thêm sức mạnh trên đó cưỡng chế đỡ được hai bàn tay khổng lồ nước biển đang đập đến.
“Bao vây!”
Cận Vô Trần không hề tỏ ra ngạc nhiên, tư thế tay thay đổi, đầu ngón tay hơi nhấc lên, hai bàn tay lớn thành nước bỗng thay đổi, thủy lưu bị phân tách ra, tràn ra từ khe hở phòng ngự của Diệp Thiên, sau đó biến thành một quả cầu nước cực lớn, bao vây Diệp Thiên trong đó.