Chương
“Đây là cao thủ hoàng cấp, khống chế cả trời đất, cảm ứng thiên địa, sức mạnh vô tận, không có bắt đầu đoạn tuyệt”.
Hẳc Thần Vu Chủ đã nghĩ đến việc rút lui, ông ta đang lo nếu mình còn tiếp tục xem trận chiến thì sau khi Cận Vô Trần giải quyết Diệp Thiên xong sẽ chuyển hướng sang mình.
Lúc này Cận Vô Trần đã kiểm soát được cả phương trời này, dù Diệp Thiên có sức mạnh cực lớn mạnh, thực lực của chân nguyên cũng không kém hơn vương cấp chín sao là bao, nhưng sức người có hạn, sức mạnh của trời đất là vô hạn, dù Diệp Thiên có cố hết sức chống đỡ thế nào đi chăng nữa, vẫn
không thể đánh lại Cận Vô Trần đã hòa một thể với trời đất, sẽ có lúc thất bại thôi.
“Thôi xong!”
Ngụy Phó siết chặt nắm đấm, ông ta không ngờ tình hình lại phát triển đến nước này. Cận Vô Trần lâm trận đột phá, đây chắc chắn là truyền kỳ tối thượng của giới võ thuật trong hàng trăm năm.
Ông ta nghĩ đến vận mệnh thê thảm của nhà họ Ngụy sau khi Diệp Thiên thất bại thì lại đau đầu.
Ông ta nhìn chằm chằm về phía mặt biển ở đằng xa, siết chặt điện thoại trong tay, một khi Diệp Thiên thất bại, ông ta sẽ gọi điện bảo thế hệ sau của nhà họ Ngụy rời khỏi cảng Đảo ngay.
“Đừng!”
Thấy Diệp Thiên bị quả bóng nước bao vây, ở trong đó liên tục đánh đấm vào thành bóng nước nhưng không thể thoát ra được, Nhậm Uyển Doanh hơi ươn ướt, lòng đau như cắt.
Mặc dù cô ta không thân quen với Diệp Thiên lắm, chỉ quen biết được vài ngày nhưng đã cực kỳ thích chàng trai này, thậm chí không tự chủ được mà thích cậu, cô ta biết người đàn ông này kiêu ngạo thế nào.
Thấy cảnh tượng này, cô ta cũng không khỏi đau lòng cho Diệp Thiên.
“Đầu gỗ, anh sẽ không chết, anh tuyệt đối không thể chết ở đây, tương lai của chúng ta vẫn chưa đến đâu cả, sao anh có thể chết được?”
Kỷ Nhược Tuyết đứng trong gió biển mái tóc dài xõa xuống bay tứ tung nhưng cô ấy không quan tâm, chỉ cảm
thấy tức giận và đau khổ hét lên.
“Ầm!
Cuối cùng ngay khi Diệp Thiên đánh đến đòn thứ ba mươi thì quả cầu nước cực lớn kia cũng bị cậu đánh vỡ, vết thương trên vai cậu lại bị rách, máu chảy ra vì dùng lực quá độ, sử dụng sức mạnh cơ thể quá nhiều.
“Diệp Lăng Thiên, sau khi tôi tiến vào hoàng cấp, cậu có thế ngăn được tôi lâu như thế đã vượt xa phạm vi của vương cấp. Nếu cho cậu thêm mười năm nữa, e là trên thế giới này không có ai là đối thủ của cậu được nữa, chỉ tiếc là cậu đã giết người nhà họ Cận tôi”.
“Tìm tôi làm đối thủ của cậu là một quyết định sai lầm nhất cả đời của cậu”.
“Vút!
Vừa dứt lời, Cận Vô Trần siết chặt tay, một thanh kiếm dài oai nghiêm được ngưng tụ từ nguyên khí trời đất được ông ta nắm trong tay.
“Hãy đem theo truyền thuyết bất bại mà cậu đã tung hoành khắp thế giới gần một năm rưỡi, xuống dưới chết cùng với người nhà họ Cận tôi đi”.
Ánh mắt Cận Vô Trần hiện lên vẻ lạnh nhạt, thanh kiếm dài oai nghiêm trên tay chém xuống, giữa đất trời chỉ có một vầng sáng màu trắng, một kiếm này đã vượt ngoài sức tưởng tượng, ngay cả Hắc Thần Vu Chủ cũng chỉ có tràn đầy sợ hãi, lùi về sau mấy trăm trượng, tránh khỏi sự sắc bén của thanh kiếm.