Chương
Hắc Thần Vu Chủ sợ hãi trong lòng, nếu một kiếm này đổi lại ông ta phải đỡ thì chắc chắn sẽ ngã xuống, ngay cả thần hồn e rằng cũng bị tiêu diệt.
Kiếm mang phóng lên trời, kiếm khí tung hoành, Diệp Thiên ở trung tâm kiếm quang vẻ mặt vẫn như cũ, khi kiếm khí gần chém vào người cậu, cậu lại khẽ nhếch miệng, vẻ mặt giễu cợt.
“Sức lực đám kiến hôi, há có thể tranh đấu với voi sao?”
Ngay sau đó, một tay cậu khẽ lướt qua không gian.
“Răng rắc!”
Kiếm quang khắp trời, trong lúc này đã bị đánh tan toàn bộ, vô số sóng khi dâng trào lên trời.
Cùng lúc đó, một luông huyết quang bắn ra, vẻ mặt mọi người hoàng sợ, ngơ ngác tại chỗ.
Một cái đầu rơi xuống ngay sau đó, đập vào mặt biển, chính là Cận Về Trần!
Một trận mưa máu tuôn rơi, đầu người theo đó lăn xuống biển. Mọi người kinh ngạc không thôi, nhìn ông tổ nhà họ Cận Cận Vô Trần, hóa thân cho trụ cột và tín ngưỡng của nhà họ Cận bỗng chốc hóa thành một cái xác không đầu.
Hắc Thần Vu Chủ run rẩy kịch liệt, ngai vàng bằng chân nguyên sau lưng đã biến mất từ lâu. ồng ta đứng trên không trung, không dám tin mọi thứ ở trước mắt.
Một kiếm hoàng cấp của Cận Vô Trần ấn chứa sát chiêu trăm năm, vốn sẽ nảy sinh một cuộc va chạm thế kỉ.
Nhưng Diệp Thiên chỉ vạch hai ngón tay đã làm tiêu tan thế tấn công của ông ta, không những vậy mà còn chém rơi đầu của Cận Vô Trần trong tích tắc, đây là sức chiến đấu đẳng cấp nào?
“Vù!”.
Trong khoảnh khắc đầu của Cận Vô Trần bị chém đứt, một thần hồn bay ra từ nơi cổ bị đứt lìa của Cận Vô Trần, chạy về phía xa.
Con đường võ thuật khi bước vào vương cấp thì có thể tự sinh ra thần hồn, huống hồ bây giờ Cận Vô Trần đã đạt đến bán hoàng.
Mặc dù thân xác của ông ta đã bị Diệp Thiên chém đứt đầu, nhưng thần hồn của ông ta thì vẫn muốn nhân cơ hội này trốn thoát, tránh xa nơi này. Đợi đến khi xác thịt tái tạo mới dần dần tính tiếp.
“Muốn chạy à?”.
Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, tóm lấy thần hồn từ xa. Không gian nơi đó lập tức bị chặn kín, thần hồn của Cận Vô
Trần bị khóa chặt bên trong. Bốn phía đều bị tường nguyên khí bao vây, thần hồn của Cận Vô Trần không thế thoát ra ngoài.
“Cận Vô Trần, kết thúc rồi!”.
Trong ánh mắt đầy tuyệt vọng của Cận Vô Trần, trên tay Diệp Thiên xuất hiện một cái hố đen. Lực hút tràn ra, thần hồn của Cận Vô Trần lập tức bị kéo về phía Diệp Thiên.
“Không…”.
Thị vệ đại nội hàng đầu Tiền Thanh, vị kiếm thủ vô thượng chân chính đưong thời căm phẫn kêu lên, nhưng không thay đổi được điều gì. Thần hồn càng lúc càng bị hút về gần cái hố đen trên lòng bàn tay của Diệp Thiên.
Đến bây giờ ông ta vẫn không rõ rốt cuộc mình đối mặt với loài quái vật nào, vì sao cậu lại có thể xoay chuyển thế cục chỉ trong nháy mắt, cuối cùng chèn ép ông ta hoàn toàn.