Chương
“Ông đã từng giúp tôi một lần, tôi đã nói lần này không muốn giết ông. Nhưng nếu ông đã muốn liều sống liều chết với nhau, lại còn muốn giết hết những người sau lưng tôi, vậy thì tôi chỉ đành giết ông thôi!”.
Ánh mắt Diệp Thiên vô cùng lạnh lùng, Cận Vô Trần đã bị hố đen trên tay cậu hút đến mép ngoài.
Cận Vô Trần biết mình không thể thoát được nữa, lúc sắp bị hút vào trong, ánh mắt ông ta bỗng trở nên cực kì đáng sợ, trầm giọng quát lên.
“Diệp Lăng Thiên, trận chiến này tôi thua tâm phục khẩu phục, nhưng thế giới này lớn hơn trong tưởng tượng của cậu nhiều. Cậu càng mạnh thì sẽ có càng nhiều ánh mắt dõi theo cậu, rồi sẽ có một ngày cậu bị “bọn họ” trừng trị. Tôi sẽ ở địa ngục đợi ngày đó!”.
Giọng nói ông ta đầy thù hận, Diệp Thiên lại không dao động chút nào, sức mạnh trong tay tuôn ra, sức hút gia tăng, hút hết toàn bộ thần hồn của Cận Vô Trần vào trong.
“Vụt!”.
Lúc thần hồn của Cận Vô Trần tan biến, cậu lại vung một chưởng ra.
Chưởng phong mang theo ngọn lửa cuốn tới, thiêu đốt sạch sẽ cơ thể còn sót lại trên thế gian của Cận Vô Trần.
“Bọn họ? Trừng trị?”.
Diệp Thiên nhớ lại câu nói cuối cùng trước khi chết của Cận Vô Trần, trong lòng khẽ động. Nghe giọng điệu của Cận Vô Trần giống như trên Địa Cầu vẫn còn một vài tồn tại không ai biết đang quan sát thế giới, giám sát mọi thứ.
Nhưng cậu chỉ khẽ cười, sau đó cho qua.
Con đường võ thuật vốn không có điếm dừng, những nhân vật có tu vi cao cường nhiều vô số kể.
Mặc dù cậu không dám nói tầm nhìn của mình cao xa, nhưng cũng xem như biết nhiều hiểu rộng, ở thời Thượng cổ, Địa Cầu từng sinh ra nhiều nhân vật quyền năng mạnh mẽ, dời núi lấp biển đều có, những võ giả thời nay sao có thể so sánh tu vi với họ?
Mặc dù những nhân vật đó đã biến mất quá lâu, không biết đã đi phương nào, trong lịch sử cũng không có bất cứ ghi chép gì, nhưng Diệp Thiên tin rằng những người đó chắc chắn vẫn còn tồn tại ở đâu đó. Hoặc là hậu duệ của họ cũng ở ẩn trên thế gian, dùng một góc nhìn siêu việt quan sát mọi thứ trên thế gian. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Không nói đâu xa, những nơi như hang ma phương Tây tiếng ác lan xa, hoặc là “tiểu thế giới” mà Yến Khinh Vũ từng nhắc tới. Đó đều là những nơi bí ẩn mà cậu chưa từng nghiên cứu qua, trong đó có bao nhiêu cao thủ vượt ngoài sự hiểu biết của cậu, ai mà biết được?
Nhưng cậu nghe theo trái tim không biết sợ của mình, hoàn toàn chưa từng để tâm đến chuyện này.
Cho dù thật sự có nhiều cao thủ đi chăng nữa thì đã sao? Lúc này, tu vi chân nguyên của cậu đã tiếp cận đến vương cấp, còn tu vi sức mạnh tinh thần cũng đã bước vào cảnh giới phá nguyên. Hai thứ cộng lại, sức chiến đấu vô song, cho dù hoàng cấp chân chính xuất hiện, cậu cũng có lòng tin đối kháng với người đó.
Hơn nữa, cậu đã bước vào phá nguyên, sau trận chiến này, cậu sẽ bắt tay vào luyện chế Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm. Một khi sát chiêu vô thượng này thành, đến lúc đó, cậu sẽ thật sự vượt lên chúng sinh, dù là bom đạn cũng không thể đe dọa đến tính mạng cậu.
Nếu gặp lại ông lão thần bí xuất hiện ở nhà họ Diệp, cậu cũng đảm bảo có thể nắm được thời cơ đánh ông ta bị thương, thậm chí là giết chết.
“Ông tổ!”.
Bên sườn bến cảng, Cận Lãnh Hàn ngã ngồi xuống đất. Khoảnh khắc Cận Vô Trần bị chém chết trước mặt ông ta, bọn họ cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, tinh khí thần cũng thoát ly khỏi cơ thế.