Chương
Ba quỷ thần vừa đến nhìn chằm chằm Diệp Thần, ánh mắt rất khác thường nhưng đều mang theo địch ý.
Thần Thiên Chiếu nhìn Diệp Thiên trong chốc lát, nhếch môi cười.
“Tôi không biết cậu là ai nhưng Gaya và chúng tôi đều là quỷ thần Đảo Quốc, có phước cùng hưởng, có khổ cùng chia. Hôm nay cậu lao vào đền Gaya, còn muốn phá hủy tượng thần, chúng tôi là đồng bào với cô ta, hôm nay phải giết cậu .
Liệt Khẩu Nữ khác và Tửu Thôn Đồng Tử không lên tiếng, nhưng chân nguyên quanh người đã đạt đến mức
đỉnh, mục đích đã quá rõ ràng.
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều lặng im như tờ.
Tứ đại quỷ thần của Đảo Quốc có ai không phải là cường thế một thời, tung hoành khắp chốn trước khi xảy ra thay đổi.
Thời đại đó, nhiều anh hùng vươn lên, hoàng cấp, vương cấp cực kỳ nhiều, nhưng tứ đại quỷ thần vẫn chiếm địa vị dẫn đầu, được nhiều cường giá có năng lực của Đảo Quốc sùng bái, có thể thấy thực lực và tầm ảnh hưởng của họ như thế nào.
Nhất là sau đó tứ đại quỷ thần bảo vệ bốn gia tộc Thần Thị, ngay cả Thiên Hoàng của Đảo Quốc cũng phải sợ, lúc đến thăm phải vào đền bái lạy, bất kỳ ai trong tứ đại quỷ thần bước ra đều là sự tôn quý tối cao.
Nhưng bây giờ tứ đại quỷ thần hợp sức lại đối phó với một người, họ chưa từng thấy cảnh tượng nào như thế này, càng không ngờ đến, ai nấy cũng đều tỏ vẻ khó tin.
Sắc mặt Gaya lộ ra vẻ vui mừng, Thần Thiên Chiếu là một vị thần ấn mình giỏi nhất trong bốn qủy thần, hơn nữa nắng mưa bất thường, không kết giao với người khác, cô ta vốn dĩ không mong thần Thần Thiên Chiếu sẽ ra tay.
Nhưng bây giờ Thần Thiên Chiếu lại tự nguyện gia nhập, cô ta nghĩ đây chắc chắn là cọng rơm cứu mạng cuối cùng để nghiền ép Diệp Thiên.
“Dù Diệp Lăng Thiên có mọc thêm ba đầu sáu tay, hôm nay đền Gaya sẽ là nơi cậu ta phải nuốt hận”.
Rất nhiều cao thủ Đảo Quốc đều hoàn hồn lại, ai nấy cũng thầm nghĩ như vậy.
Một khi Diệp Thiên bị đánh bại ở đền Gaya thì có nghĩa là giới võ thuật Hoa Hạ sẽ phải hứng chịu một cú sốc như từng có, còn đây chắc chắn là chuyện vui với Đảo Quốc, dù sao Diệp Thiên đã vô địch ở thế gian quá lâu rồi.
Cố Giai Lệ quay đầu lại nhìn Diệp Thiên, trong tình hình này, cô không còn thời gian quan tâm đối phương là ai nữa, cô biết rõ lúc này người đàn ông mà mình quan tâm đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm khôn lường.
Đối mặt với bốn đại quỷ thần hợp sức với nhau, sắc mặt Diệp Thiên vẫn không hề thay đổi, một giọng nói truyền vào tai Cố Giai Lệ.
“Cứ đứng đấy đợi anh”.
Cậu bình tĩnh giải phóng sức mạnh tinh thần của mình dịu dàng đưa Cố Giai Lệ đến mép đền thờ, thậm chí bao bọc cô trong cảm ứng của sức mạnh tinh thần.
Một khi có người muốn ra tay với cô thì cậu có thế biết được và phản ứng lại ngay.
Làm xong một thứ, cậu mới ngẩng đầu lên lướt nhìn tứ đại quỷ thần trước mặt.
“Bốn người, cùng lên đi”.
Khoảnh khắc đi vào Đảo Quốc, cậu đã chuẩn bị để nghênh đón trận chiến một mình cậu đánh với nhiều người rồi.
Chuyến đi đến Đảo Quốc lần này, cậu muốn nghênh chiến với thiên hạ, dù cả thiên hạ đều đối nghịch với cậu thì cậu có gì phải sợ?
“Diệp Lăng Thiên, sắp chết đến nơi rồi mà còn ở đó mạnh miệng”.
Gaya cười khẩy nói.