Chương
Đôi mắt Diệp Thiên lấp láy như sao sáng, không hề có một chút dấu hiệu nào là thần hồn bị tổn thương.
“Không thể nào, không thế nào?”
Liệt Khẩu Nữ khẽ lầm bầm, biểu cảm thay đổi.
Dương Quang Phổ Chiếu – chiêu thức dường như chỉ có đường chết lại không hề có chút tác dụng nào đối với Diệp Thiên.
“Tại sao? Tại sao cậu lại không hề hấn gì?”
Thần Thiên Chiếu chật vật đứng dậy, chỉ cảm thấy cơ thể như bị rút sạch.
Sự kết hợp giữa hắn và cơ thể này vốn không hoàn hảo, giờ bị Diệp Thiên khiến cho bị thương nặng thì suýt nữa linh thể bị rời khỏi thân xác.
Nhưng hắn mặc kệ tình hình hiện tại, chỉ muốn biết tại sao Diệp Thiên lại cỏ thể miễn dịch với Dương Quang Phổ Chiếu, thần hồn không hề bị thương, lại còn có thể chèn ép lại hắn nữa.
“Chiêu Dương Quang Phổ Chiếu của ông đúng là vũ khí giết người đổi với thần hồn của những người luyện võ, nếu là người khác thì thần hồn sớm đã bị tiêu diệt rồi!”
“Nhưng như những gì tôi nói, chiêu này đối với tôi thì còn quá yếu!”
Diệp Thiên chắp tay sau lưng, thản nhiên lên tiếng.
“Trong lĩnh vực của Dương Quang Phổ Chiếu, thứ mà ông có thể phá nát chính là những thần hồn yếu hơn lĩnh vực Dương Quang Phổ Chiếu. Còn thần hồn của tôi đã mạnh hơn cả mức mà Dương Quang Phổ Chiếu có thể đạt được rồi. Dựa vào chiêu thức này mà đòi khiến thần hồn của tôi bị tổn thương, ông cảm thấy có làm được không?”
Thần Thiên Chiếu nghe thấy vậy thì sững sờ và tái mặt.
Năm đó, hắn dùng chiêu này đến kết thúc ân oán với một cao thủ hoàng cấp trung kỳ, khi đó hắn mới bước vào hoàng cấp, vốn căn bản không thể nào đối đầu với người kia.
Thế nhưng hắn là một trong những quỷ thần của Đảo Quốc, trùng hợp thay, đã giải trừ được tà thần mạnh nhất trong lịch sử thần thoại của Đảo Quốc – Bát Kỳ Đại Xà.
Bát Kỳ Đại Xà đã truyền thụ lại tuyệt kỹ này cho hắn. Cuối cùng để hắn có thể báo thù được như ước nguyện thì hắn đã tung chiêu thứ này ra. Dưới sức mạnh của Dương Quang Phổ Chiếu, người có cảnh giới hoàng cấp kia đã bị tiêu diệt thần hồn và cả ngôi làng đó cũng bị hắn xử lý trong nháy mắt.
Vậy mà Diệp Thiên lại nói Dương Quang Phổ Chiếu không thể mạnh hơn thần hồn của hắn dù đã đạt tới cực hạn. Như vậy chẳng khác gì nói thần hồn của Diệp Thiên đã vượt qua cả kẻ đạt hoàng cấp trung kỳ năm xưa?
“Rốt cuộc cậu là loại quái vật gì vậy?”
Thần Thiên Chiếu cảm thấy hoang mang, không khỏi kinh hãi. Hắn vốn tưởng thực lực siêu mạnh của Diệp Thiên đã đủ kinh người rồi, không ngờ thần hồn của cậu còn mạnh tới mức
không thể tưởng tượng nổi như vậy.
“Tứ đại quỷ thần của Quốc Đảo sao?”
Nhìn tứ đại quỷ thần với dáng vẻ chật vật, Diệp Thiên bật cười và lắc đầu.
“Các người vốn có thế sống bất tử, tung hoành khắp thiên hạ, chỉ đáng tiếc lại dây vào một người không nên dây là Diệp Thiên tôi!”
Diệp Thiên vừa dứt lời bèn vung tay, một ngọn lửa bùng cháy, nhiệt độ lập tức tăng cao.
“Hãy chết đi!’
Đôi mắt cậu lạnh lùng, vô cảm, rồi cậu đấy tay ra trước.