Chương
Luân Hồi Trí Giả phất tay áo, từ trong ống tay áo bay ra một vật có màu lam đơn giản, khắc nhiều bùa chú. Hóa ra là một phong ấn ánh sáng được tinh luyện bởi sức mạnh của ma thuật.
Phong ấn ánh sáng vừa bay ra, sấm sét liền giáng xuống xé toạc bầu trời. Vô vàn tia sét dày đặc như những thân cây to tàn phá bầu trời, chỉ trong chốc lát đã phủ đầy khắp đất trời.
Diệp Thiên hơi kinh ngạc, phong ấn ánh sáng này mang sức mạnh đánh động đến cả Thiên Lôi, kỳ diệu sánh ngang với phong ấn lôi được kế thừa từ Thiên Phủ.
Có thế dựa vào pháp lực của bản thân tạo thành loại phong ấn như thế này chứng tỏ tu luyện thuật pháp của Luân Hồi Trí Giả đã đạt đến đỉnh cao.
Bàn tay mảnh khảnh của Oda Yuki đặt trên ngực, dấu ấn màu xanh lam hiện ra trên lông mày của cô ta. Vô số luồng nước cửu Thiên từ tứ phía hội tụ, hóa thành sóng nước cao ngất trời, nhốt Diệp Trần trong không gian rộng lớn.
Bốn vị thiên phủ này cuối cùng cũng đã dốc toàn lực chiến đấu.
Mấy người Long Hoàng xuất hiện khiến những người thiên phủ này cảm
thấy áp lực vô cùng, họ quyết định phải tốc chiến tốc thống, giết Diệp
Thiên ngay tại nơi này. Ba người phía Long Định Thiên mặt mày nặng nề,
bốn người kia với sức tấn công đáng sợ như thế, đổi lại là một trong ba
người họ nằm trong tình cảm ấy đều không dám nói có thể nhẹ nhàng đỡ
chiêu. Diệp Thiên lúc này lại bị bốn người ấy vây lại, chắc lành ít dữ nhiều.
“Khá lắm!”
Nhìn thấy những đòn tấn công mạnh mẽ lao tới, Diệp Thiên lại càng hưng
phấn, trong mắt sáng rực ý chí chiến đấu. “Hôm nay tôi sẽ khiến ngôi đền Gaya được tắm máu cao thủ hoàng cấp!
“Sau hôm nay Đảo Quốc sẽ không còn hoàng cấp nào nữa!
“Từ nay về sau, Đảo Quốc sẽ không còn hoàng cấp!”.
Giọng nói của Diệp Thiên như sấm sét cuồn cuộn truyền tới, cả phế tích đền thờ Gaya lập tức trở nên tiêu điều.
“Nói năng ngông cuồng, hôm nay bọn ta sẽ tiêu diệt thần thoại bất bại là cậu!”.
Bốn người nhóm Inoue Ryuei đồng thời quát lên, chỉ nghe thấy một tiếng động mãnh liệt vang lên.
“Soạt!”.
Vô số tia sét thô to giương nanh múa vuốt, không ngừng chớp lóe trong không gian. Trong lúc dòng điện xao động, khoảng không này tràn ngập sức
mạnh sấm sét điên cuồng.
Một dấu ấn ánh sáng kích cỡ bàn tay bay ra từ lòng bàn tay của Luân Hồi Trí Giả, hòa vào trong vô số sấm sét, khiến số sấm sét đó có thêm thuộc tính tấn công điên cuồng. Tia nào cũng lấp lánh ánh sáng màu tím xanh, chiếu sáng đất trời.
“Diệp Lăng Thiên, đây là Thiên Lôi Phù do tôi dùng pháp lực nuôi dưỡng mấy chục năm, có thể triệu hồi sấm sét đất trời, dẫn dắt bão sấm sét. Hôm nay, tôi sẽ dùng nó đế chào hỏi cậu!”.
Ánh mắt của Luân Hồi Trí Giả vô cùng nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng. Trước kia, một mình Diệp Thiên chống lại đòn tấn công của ba người họ đã khiến bọn họ cảm thấy một chút áp lực. Bây giờ, bọn họ đều muốn tốc chiến tốc thắng, tránh cho đám người Long Định Thiên lại gây ra biến cố.
“Thiên Lôi Phù?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, khẽ gật đầu.