Chương
Mặc dù Thiên Lôi Phù này không bằng Lôi Ấn của Thiên Sư Phủ, nhưng lại có hiệu quả tương đồng với Lôi Ấn trong truyền thuyết. Hơn nữa, nó được nuôi dưỡng bằng pháp lực của Luân Hồi Trí Giả mấy trăm năm, từ lâu đã vượt ngoài cấp bậc thần khí của Địa Cầu, được xem là pháp khí.
Bất kể là võ giả hay là thuật sĩ, hễ ai có một món pháp khí bên người đã đủ để sức chiến đấu của bản thân tăng lên gấp đôi.
“Lôi Động cửu Thiên, Chưởng Tâm Lôi!”.
Luân Hồi Trí Giả bay vọt lên trời, đứng giữa biển sấm sét, giống như một vị thần sấm sét. ông ta nhấc một tay lên, mấy luồng sấm sét thô to lao tới, được ông ta hội tụ trong lòng bàn tay, sau đó đánh một chưởng về phía Diệp Thiên từ xa xa.
Một chưởng này cách xa Diệp Thiên mấy trăm trượng, nhưng khi nó vừa giáng xuống, sấm sét đã cuốn tới, hóa thành một chùm tia sét thô to, xuyên thủng không gian, mang sức phá hoại đáng kinh ngạc.
“Xèo xèo!”.
Tốc độ của sấm sét nhanh đến mức nào, trong thoáng chốc đã đến gần trước mặt Diệp Thiên.
“Hừ!”.
Diệp Thiên khẽ cười khinh thường, một luồng sáng kiếm lướt qua giữa mi mày, chính là Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm mà cậu đã luyện chế ớ cảng Đảo.
Lúc này, Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm chưa kích hoạt uy lực hủy diệt đất trời chân chính, Diệp Thiên chỉ sử dụng nó như một thần khí bình thường.
Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm vừa xuất hiện, giữa đất trời lập tức tỏa ánh sáng chín màu. Luồng sáng chín màu phóng ra, từ giữa trán Diệp Thiên chạy thẳng đến chân trời, va chạm với chùm tia sét
Trong nháy mắt, đất trời đều bị tiếng động lớn bao trùm, giống như vô số đạn pháo hạng nặng được bắn ra. cả khu
phế tích núi Thiên Lâm lại bị đánh phá một lần nữa, trở nên nát vụn.
Nếu không phải nhiều người tận mắt chứng kiến, bọn họ đều không thể tưởng tượng, núi Thiên Lâm được gọi là ngọn núi hàng đầu Đảo Quốc lại bị đánh sụp một nửa chỉ trong nháy mắt.
Chùm tia sét bị ánh sáng kiếm lay động, lập tức nổ tung thành vô số hình cung sấm sét, phân tán ra xung quanh.
Diệp Thiên không thay đổi ánh mắt, thúc đẩy dải cầu vồng còn sót lại phóng ra lần nữa.
“Hừ!”.
Luân Hồi Trí Giả lạnh lùng lên tiếng, ánh sáng của Thiên Lôi Phù trên đỉnh đầu bùng lên, ánh chớp lại hội tụ, hóa thành ba chùm sấm sét tiếp tục xông lên.
“Phá!”.
Diệp Thiên nhấc một tay lên, dải cầu vồng còn sót lại giống như được ban cho sinh mệnh, ánh sáng kiếm thét gào. Ánh sáng kiếm chín màu chém xuống, ba chùm sấm sét màu tím bị ánh sáng kiếm phá vỡ từ bên trong, cắt thẳng một đường đến đuôi.
Thuật pháp của Luân Hồi Trí Giả vô địch đương thời, vả lại còn có thế dựa vào pháp lực của mình luyện chế ra bảo vật đạt đến cấp bậc linh khí của giới tu tiên như Thiên Lôi Phù. Đúng là khả quan!
Nhưng dù ông ta có mạnh đến đâu, rốt cuộc cũng bị giới hạn ở tu vi sức mạnh tinh thần. Thuật pháp ông ta sử dụng thua kém quá nhiều so với những nhân vật quyền năng tu pháp, có tu vi sức mạnh tinh thần trình độ cao hơn được ghi chép trong những quyển sách cổ, huống hồ là đấu với Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm do Diệp Thiên đích thân luyện chế?