Chương
Ông ta tự nhủ, nếu lúc này ông ta chiến đấu với Gabriel, có lẽ chưa tới trăm chiêu là ông ta đã bị đánh bại. Bây giờ, đỉnh cao hoàng cấp đã không thể so sánh với Gabriel nữa.
“Hoa Hạ các người có câu sư tử vồ thỏ dốc hết toàn lực. Diệp Lăng Thiên, lần này cậu có muốn trở mình cũng không thể trở được nữa!”.
“Vù!”.
Gabriel dứt lời, bỗng đạp chân xuống.
Không cần bất cứ sự hỗ trợ nào, không có dấu hiệu báo trước, tiếng nổ to lớn vang vọng trên không trung.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng màu đen lao về phía Diệp Thiên, tốc độ nhanh như chớp.
Tiếp đó là tiếng thể xác phá vỡ rào cản âm thanh!
Mặc dù cùng là thể xác phá vỡ rào cản âm thanh, nhưng so với Hổ Ma Tôn trước kia thì lại mạnh hơn gấp đôi.
Hổ Ma Tôn sử dụng hết sức mạnh xác thịt cùng lắm chỉ có thể đạt tới tốc độ gấp đôi âm thanh. Nhưng lúc này, sức mạnh xác thịt của Gabriel lại gấp bốn tốc độ âm thanh, giống như đại bác xe tăng, lao thẳng về phía Diệp Thiên.
Ánh mắt Diệp Thiên hơi dừng lại, không hề tránh né. Vai cậu cũng rung lên, xác thịt vượt âm thanh bay đi.
Hai luồng sức mạnh xác thịt đối chọi giữa không trung. Nơi nó đi qua, không khí xao động, sóng gợn lan ra. Sức mạnh len lỏi qua mỗi một ngóc ngách trong không gian.
Mây trên đỉnh đầu bị chia cắt làm hai, một luồng sức mạnh xuyên qua từ bên trong. Một bóng người bay lùi về sau, chân không ngừng ma sát trên không trung.
Đám đông ngước mắt nhìn chăm chú, lần này người lùi lại là Diệp Thiên. Nhiều người hít sâu một hơi kinh hãi, trước kia Diệp Thiên lay động xác thịt của HỔ Ma Tôn, rõ ràng chiếm ưu thế hơn, còn đâm nát vai của Hổ Ma Tôn. Thế mà bây giờ, Gabriel lại đánh lùi Diệp Thiên bằng một đòn, có thể thấy rõ sự chênh lệch sức mạnh giữa hai bên.
“Sức mạnh xác thịt và sức mạnh tinh thần của mười sáu người cộng dồn với nhau à?”.
Diệp Thiên lùi lại mấy chục trượng, cậu hoạt động vai một lúc, tiếng xương cốt kêu răng rắc truyền ra.
Gabriel dừng tại chỗ, nhìn thấy vậy lại hơi thay đổi nét mặt.
Sức mạnh xác thịt của mười sáu Thẩm phán vương cộng lại, một cú lao vọt, xác thịt gấp bốn lần tốc độ âm thanh. Đó là sức mạnh to lớn đến mức nào? Ngay cả một ngọn núi xẻ ngang cũng có thể tông nát vụn ngay lập tức.
Nhưng Diệp Thiên đối kháng ngay chính diện lại chỉ bị đẩy lùi, dường như không có tổn thương thực chất nào, thậm chí ngay cả một chút thương tích cũng không có, khiến ông ta âm thầm kinh ngạc.
“Rốt cuộc xác thịt của thằng nhóc này ở đẳng cấp nào? Ngay cả xác thịt của mình ớ thời điểm hiện tại mà cậu ta cũng có thể chống đỡ mà không bị thương?”.
Ông ta khẽ giọng lẩm bẩm, nhưng lại không quan tâm lắm, chỉ chốc lát sau, ông ta vẫy tay.
“Tay Trọng Tài!”.
Năm ngón tay ông ta hơi mở ra, sau đó vỗ tới. Chân nguyên chín màu tràn ra, ngưng kết thành một bàn tay khí đen khổng lồ trên không, giống như ma vương giơ vuốt, phong tỏa đất trời, chế ngự mọi thứ.