Chương
“Dù là muôn nghìn quyền thế, mọi loại phú quý cũng không sánh bằng một mình tôi!” Diệp Thiên vươn bàn tay ra như muốn chống đỡ đất trời. Giọng nói cậu vang khắp sảnh, trừ Tề Văn Long và Đàm Băng Băng ra, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Quyền lực và tiền bạc cũng không bằng tôi sao?”
Mộ Dung Thu Đệ thì thầm, tim không tự chủ được đập thình thịch.
Cô ta đã từng tưởng tượng ra cảnh này. Một mình cô ta có thể sánh ngang thiên quân vạn mã. Một lời cô ta nói có thể là quyết định cuối cùng. Nhưng tất cả chỉ là sự ảo tưởng của cô ta mà thôi.
Đừng nói cô ta, ngay cả ông của cô ta – Mộ Dung Vô Địch cũng chưa có được sự bá đạo và mị lực thế này. Tuy Mộ Dung Vô Địch có mạnh nhưng trên thế giới này lại có vô vàn người vương cấp và hoàng cấp đứng trên đỉnh cao. Ai dám nói một người có thể áp đảo tất cả mọi người chứ?
Nhưng Diệp Thiên trẻ tuổi như vậy, lại có lời nói độc đoán mang vẻ kiêu ngạo vô cùng. Ngay cả cô ta cũng không nhịn được phải nhìn về phía cậu.
Ngay cả cậu thanh niên cool ngầu phía sau cô ta cũng ánh lên cái nhìn kỳ dị, không thể tin được.
Còn Tề Phong sau một hồi sững sờ, trong lòng có ý không đồng tình.
“Sớm biết cái tên bạn cùng phòng Tiểu Long này là loại người không biết trời cao đất dày này thì đã không nên để cho cậu ta vào đây!”
Diệp Thiên tuy mạnh miệng nhưng cũng chỉ nói mồm vậy, ai không thể nói chứ?
Nhưng nếu muốn chống lại cả quyền lực lẫn tiền bạc, chỉ dựa vào mồm thì sao làm được?
Đàm Băng Băng nở nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp, nâng mặt Diệp Thiên lên, trong mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ và say mê.
Những lời Diệp Thiên nói sao có thể chỉ là nói suông được?
Đây là người đứng đầu thiên hạ, danh xưng Đế Vương Bất Bại thiên hạ vô địch đấy nha! Cho dù là thiên binh vạn mã, rừng vàng biển bạc đi chăng nữa thì trước mặt Diệp Thiên cũng chỉ là phù du mà thôi! Người đàn ông này thực sự đánh bại cả thế giới này! Mộ Dung Thu Đệ hết kinh ngạc thì ánh mắt khẽ động, giọng nói có phần trầm.
“Hừ, muốn có quyền lực và tiền bạc thì chỉ có cao thủ tái thế kinh thiên động địa mới có thể làm được!”
“Chỉ dựa vào cậu?”
Cô ta hoàn toàn không xem Diệp Thiên ra gì, cười khẩy nói: “Nhóc con, tôi không biết cậu là người thế nào nhưng những lời bất kính ban nãy cậu nói với Mộ Dung Thu Đệ này với cả cậu còn dám khinh thường tôi thì xem ra tôi phải cho cậu hiểu đây là đất của ai rồi!”
“Trung Hải, đây là Trung Hải của nhà Mộ Dung. Tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai sỉ nhục nhà Mộ Dung của tôi!”
Tề Phong nghe vậy, trái tim chùng xuống. Ông ta đứng bên cạnh Mộ Dung Thu Đệ, nhìn thấy sát khí trong mắt cô ta, trong lòng lạnh lẽo vô cùng.
Ông ta cũng là một trong những người giàu có hàng đầu Trung Hải. Anh hiểu rõ thủ đoạn của Mộ Dung Thu Đệ. Vị nữ vương của thế giới ngầm Trung Hải này đàn áp biết bao nhiêu anh hùng đất Trung Hải không chỉ dựa vào tâm kế hơn người mà còn cả những thủ đoạn tanh máu.
Nếu như Mộ Dung Thu Đệ gây bất lợi cho Diệp Thiên thì ở đất Trung Hải rộng lớn Diệp Thiên có lẽ không có cả cơ hội trốn chạy.
Ông ta còn đang phân vân không biết có nên cầu xin Mộ Dung Thu Đệ tha cho Diệp Thiên hay không thì Diệp Thiên đã khẽ cười thành tiếng.
“Không tha cho tôi sao?”