Cao Thủ Tu Chân

chương 2151

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Cậu nhấp một ngụm trà, cười nhạt nói: “Mộ Dung Thu Đệ, cô đánh giá bản thân mình hơi cao đấy!”

“Xưng vương ở cái nơi Trung Hải bé xíu này cũng xứng đáng để khoe mẽ vậy à? Nếu như nhà Mộ Dung cô thật sự có tài cán thì sớm đã uy hiếp cả thế giới rồi chứ chẳng phải chiếm một thành phố như thế này!”

Cậu đặt tách trà xuống, giọng nói thản nhiên: “Cho dù Mộ Dung Vô Địch có đích thân đến đây cũng không dám nói với tôi thế đâu. Chỉ cô mà cũng muốn đánh tôi sao, đợi đến kiếp sau đi!”

Diệp Thiên vừa dứt lời, trước mắt Tề Phong tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngã nhào.

Mộ Dung Vô Địch là người thế nào được coi như điều cấm kỵ thực sự của Trung Hải. Đây là nhân vật hào hùng được vô số người bàn tán, cho dù là quan chức cấp cao Trung Hải hay quan chức biên phòng vùng Giang Nam đều yếu thế hơn ông ấy.

Ông ấy được coi là nhân vật tầm cỡ của Hoa Hạ, một mình trấn áp Trung Hải, chống lại vô vàn thế lực ngoại bang, dưới tay ông ấy có biết bao vị tướng trong quân đội, mọi người vô cùng kính trọng ông ấy.

Diệp Thiên lại có thể tùy ý gọi tên ông ấy, hơn nữa còn nói Mộ Dung Vô Địch không dám nói với mình như vậy, đúng là chẳng khác nào tự tìm cái chết.

Nếu như nói trước đây Diệp Thiên mạo phạm uy nghiêm của nhà Mộ Dung, ông ta còn có thể cầu xin cho cậu đề Diệp Thiên tránh khỏi cái chết. Nhưng nay, Diệp Thiên thực sự là hết thuốc chữa rồi.

Quả nhiên, lúc giọng nói của Diệp Thiên vừa dứt, tách trà nằm trong tay Mộ Dung Thu Đệ lập tức bị ném thẳng xuống đất.

Cô ta tức giận đứng bật dậy, sát khí trong ánh mắt càng ngày càng hiện rõ. Trước đây còn cố kỵ thân phận của Diệp Thiên nên không muốn làm khó cậu, nhưng nay, kể cả Diệp Thiên nổi danh cỡ nào thì cô ta cũng sẽ không chút nương tay.

Người ông ruột của cô ta – Mộ Dung Vô Địch, từ lúc cô ta sinh ra tới giờ luôn coi ông là mục tiêu và phương hướng phấn đấu, cũng là sự tồn tại thần thánh không được xâm phạm đến trong lòng cô ta, còn là trụ cột của toàn gia tộc Mộ Dung nữa.

Cô ta có thể tha thứ cho việc Diệp Thiên xúc phạm mình nhưng nếu cậu dám xúc phạm Mộ Dung Vô Địch thì đó chắc khác nào mắc phải tội chết với mình: “Lý Đồng!”

Cô ta gầm nhẹ một tiếng, thanh niên phía sau lưng đã vội bước lớn tiến đến, sự thù địch dâng lên khiến người khác lạnh sống lưng.

“Xin nghe theo lời dặn dò của cô!”

Anh ta đứng bên cạnh Mộ Dung Thu Đệ, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Diệp Thiên.

“Bẻ gãy cánh tay của tên này rồi vứt ra khỏi lãnh thổ của Trung Hải!”

Mộ Dung Thu Đệ lạnh giọng, không có chút nể nang nào.

“Rõ!”

Lý Đồng nghe xong, gật đầu rồi chậm rãi bước về phía Diệp Thiên. Mỗi một bước đi như một cái búa nện xuống khiến mặt đất khẽ rung.

“Cô Mộ Dung, chuyện này…”. Tề Phong muốn cầu xin nhưng lại bị Mộ Dung Sơ Hi giơ một tay lên ý muốn ông ta im lặng. Thái độ dứt khoát quyết đoán ấy khiến cho ngay cả một lão làng trong thương trường như Tề Phong cũng không dám nói thêm gì nữa.

Lý Đồng đi được bảy bước, đứng trước mặt Diệp Thiên, trong đôi mắt chỉ toàn là ý lạnh.

“Xúc phạm gia chủ, cậu đáng phải chịu hình phạt này!”

Anh ta nhấc tay muốn chèn cánh tay của Diệp Thiên lại nhưng Diệp Thiên không thèm nhấc đầu, chỉ nói.

Anh tu luyện Phệ Thiên Luyện Khi Quyết hà?”

“Hà?”

Diệp Thiên vừừa diét lời, Lý Đồng đã lập tức ding động tác lại, ánh mắt khê thay đổi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio