Chương
Hơn nữa với danh tiếng của Mộ Dung Vô Địch thì cậu ta không tin Diệp Thiên dám làm gì cậu ta ở Trung Hải. Đây chính là con át chủ bài của cậu ta lúc này.
“Đúng vậy, cậu Đoạn, sao phải sợ một kẻ ngoại lai như cậu ta chứ. Đây là Trung Hải của nhà Mộ Dung, là Trung Hải của cậu Đoạn!”
Lý Nguyên Khải trước đó luôn im lặng thì cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng. Lý Nguyên Khải bước lên trước đổ thêm dầu vào lửa và tức giận nhìn Diệp Thiên.
“Bất kể cậu ta là ai thì cũng phải cúi mình khi ở Trung Hải. Ông cụ Mộ Dung trước giờ chưa từng phải sợ ai. Cậu đã cho cậu ta đủ thể diện rồi, đó là do cậu ta không biết điều nên không cần khách khí nữa!”
Thái độ của Lý Nguyên Khải khiến cho những người khác cũng hùa theo. Hai mươi mấy người đều đứng về phía Mộ Dung Đoạn và đối đầu với Diệp Thiên.
“Thú vị lắm!”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Diệp Thiên nhếch miệng cười và không khỏi lắc đầu.
“Không biết điều, không biết sợ, đôi khi chỉ là trong một khoảnh khắc thôi!”
“Mộ Dung Đoạn, tầm nhìn của cậu hạn hẹp quá!”
Nói tới đây thì cậu đã mất đi hoàn toàn tinh kiên nhẫn, đôi mắt trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
“Cậu đã không biết mình nói chuyện với ai thì quỳ đi, đợi Mộ Dung Vô Địch tới lôi cậu về!’ Mộ Dung Đoạn nghe thấy vậy thì co đồng tử: “Diệp Lăng Thiên, cậu…”
Cậu ta chưa nói hết câu thì đã nghe thấy tiếng hét của Diệp Thiên.
“Quỳ xuống!”
Cùng với hai từ vang lên, một luồng sức mạnh giáng xuống, tất cả mọi người trong khách sạn đều cảm thấy nguồn áp lực phát ra từ chỗ của mấy người Diệp Thiên. Bản thân Mộ Dung Đoạn căn bản không thể phản kháng, cứ thế cong gối và khụy xuống đất.
“Rắc!”
Nền nhà của khách sạn Trung Hải làm bằng gạch men, bên dưới còn lót thêm đá vậy mà khi Mộ Dung Đoạn Quỳ xuống đã khiến cho nền nhá vỡ vụn, tiếng xương gãy vang lên khắp không gian.
Mộ Dung Đoạn kêu rên thảm thiết. Vô số người nín thở, sắc mặt sợ hãi, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mấy người Lý Nguyên Khải đứng bên cạnh Mộ Dung Đoạn lúc này càng hoang mang hơn, họ không biết tại sao Mộ Dung Đoạn nói quỳ là quỳ ngay được!
“Cậu Đoạn!”
Lý Nguyên Khải hét lớn, vội vàng bước tới, định dìu Mộ Dung Đoạn đứng dậy nhưng còn chưa kịp chạm vào cậu ta thì Nguyên Khải cũng bị một luồng khí mạnh chèn ép khiến tái mặt.
“Là do cậu làm”, Lý Nguyên Khải nhìn Diệp Thiên với vẻ kinh hoàng: “Rốt cuộc cậu đã sử dụng yêu pháp gì vậy?”
Diệp Thiên chẳng buồn nhìn chỉ cười khinh miệt. “Cũng muốn quỳ xuống cùng cậu ta à?” Cậu vừa dit lời thì Lý Nguyên Khải lập tức bị khuy đầu gối như có núi Thái Sơn đe lên người. Giống như Mộ Dung Deạn, Lý Nguyên Khải đập mạnh đầu gối xuống đất .
Cảnh tượng đó khiến cho tất cả đám đông đơ người, hai mươi mấy người đứng về cùng phe với Lý Nguyên Khải đều bàng hoàng, ở lại cũng không được mà chạy cũng không xong, họ bị dọa sợ đứng ngây ra tại chỗ.
Hai nữ sinh đại học Hoa Thanh cũng thất sắc, cơ thể nhỏ nhắn của họ run lên, chỉ cảm thấy cả đời này chưa bao giờ phải sợ hãi như vậy.