Chương
Bên trong khách sạn Trung Hải rộng lớn, lúc này cũng là lúc mọi người đang vui vẻ dùng bữa nhưng giờ im lặng tới mức tới một cây kim rơi xuống cũng sẽ nghe thấy tiếng động.
Từng ánh mắt tập trung vào Diệp Thiên với vẻ khó coi.
Rất nhiều người biết về thân phận của Mộ Dung Đoạn đều cảm thấy run sợ và chấn động. Bọn họ không thể tưởng tượng được, rốt cuộc là người nào mà có thể khiến cho cậu chủ số một Trung Hải phải quỳ xuống như thế.
Vô số người thầm suy nghĩ, Trung Hải có Mộ Dung Vô Địch trấn nhiếp, sao Diệp Thiên có thể? Sao Diệp Thiên dám chứ.
Lẽ nào cậu không sợ sự báo thù của nhà Mộ Dung sao. Không sợ Mộ Dung Vô Địch sẽ trả thù à?”
Mộ Dung Đoạn cảm thấy đau đớn toàn thân, cứ như có thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc này. Lúc này cậu ta tới sức nói chuyện cũng không có.
Đúng lúc này, khách sạn Trung Hải đột nhiên vang lên tiếng động, dường như có một đoàn người đang ập tới.
“Ông cụ Mộ Dung tới rồi, ông cụ Mộ Dung xuất quan rồi!”
Không biết là ai đột nhiên hét lên khiến khách sạn trong nháy mắt trở nên sục sôi.
Ông cụ Mộ Dung, đây chẳng phải là trụ cột của nhà Mộ Dung sao?
Ngoài Mộ Dung Vô Địch – người trấn nhiếp cả Trung Hải ra thì còn ai đủ tư cách được gọi là ông cụ nhà Mộ Dung chứ?
Không ít người nhìn Diệp Thiên, tất cả đều thầm chế nhạo. Bọn họ biết Diệp Thiên lợi hại, uy quyền, nếu không thì đã không thể nào khiến Mộ Dung Đoạn quỳ xuống như thế.
Nhưng uy quyền là uy quyền, thực lực là thực lực. Truyền nhân hàng chục năm của Hoa Hạ đích thân có mặt, chứng kiến Mộ Dung Đoạn bị sỉ nhục như vậy chẳng lẽ Mộ Dung Vô Địch lại để yên?”
Không ít người đều dự đoán đến thảm cảnh của Diệp Thiên. Hơn hai chục cậu ấm cô chiêu giới thượng lưu đi cùng Mộ Dung Đoạn nghe thấy rằng Mộ Dung Vô Địch sắp tới thì cũng vô cùng vui mừng và cảm thấy đầy hi vọng.
Mộ Dung Đoạn cố chịu đau, ánh mắt quật cường nhìn Diệp Thiên, nỗi tức giận dậy lên trong lòng như thiêu như đốt.
“Diệp Lăng Thiên, cậu đợi đấy. Ông nội tôi tới rồi, nhất định sẽ khiến cậu hối hận!”
Cuối cùng, sau tiếng thông báo thì canh cửa khách sạn mở ra, vô số người vội vàng kéo bàn, tự động nhường đường.
Một người đàn ông mặc áo cẩm, to cao bước tới. Trông người này vô cùng khí chất với đôi mắt sáng rực.
Phía sau người này chính là Mộ Dung Thu Đệ, Mộc Dung Đạc cùng bước vào.
Nhin thấy người này, rất nhiều người thuộc bậc tiền bối đều kinh hãi kêu lên. Nhiều người đang ngôi trong phòng Vip dùng bữa cũng nhao nhao bước ra vì muốn gặp truyền kỳ của Trung Hải một lần. Mệ Dung Vô Địch thật sự đã tới rôi. Dưới ánh mắt của nhiều người, Mộ Dung Về Địch leớt tới thẳng treớc mặt Diệp Thiên.
Lâm Ngữ Băng và Liễu Linh Lung nhìn truyền kỳ của Trung Hải thì hoang mang. Tề Văn Long cũng cảm thấy khó thở, khí tức có phần nặng nề.
Những người khác cũng nín lặng như sợ sẽ phá vỡ bầu không khí đang vô cùng căng thẳng kia.
Mộ Dung Vô Địch với đôi mắt âm u đi lướt qua tất cả mọi người, tới thẳng trước mặt Diệp Thiên. Cậu vẫn thản nhiên uống trà như không hề chú ý tới sự xuất hiện của Mộ Dung Vô Địch.